Tần Cửu đi theo Tần Tắc Ninh ra khỏi Thịnh Hoa Các.
Dọc đường đi, Tần Cửu liền kể lại chuyện lúc trước một lần, hỏi: “Là Tần Hân cáo trạng với tổ mẫu đúng không?”
Tần Tắc Ninh gật đầu, tức giận nói: “Muội muội việc muội làm không sai, nếu sau này Tần Hân còn dám chọc muội, muội cứ trực tiếp đánh tới là được. Xảy ra chuyện gì, đều có đại ca ở đây! Tần Hân này, như vậy mà vẫn còn mặt mũi đi mách lẻo.”
Tần Cửu cũng không ngoài ý muốn, hoặc là nói, nàng đã sớm đoán được bọn họ sau khi trở về Hầu phủ tám chín phần mười là sẽ tố cáo nàng.
Nhưng lúc ấy đều đã trở mặt với nhau, nàng cũng không thể ưỡn mặt lấy lòng bọn họ.
Nhưng nàng cũng không ngờ Tần Tắc Ninh lại tới đón nàng.
Trong lúc nói chuyện, Tần Cửu đã nhìn thấy Thôi ma ma đang chờ ở bên cạnh xe ngựa. Thấy hai huynh muội đi ra, Thôi ma ma cười phúc hậu nói: “Đại gia, tam cô nương.”
Tần Tắc Ninh nói: “Là Thôi ma ma đã sai người đến báo tin cho ta.”
Tần Cửu trừng mắt nhìn Thôi ma ma đứng cách đó vài bước.
“Nô tỳ là nhìn thế tử gia lớn lên.” Thôi ma ma chủ động mở miệng giải thích.
“Thế tử gia” trong miệng bà ta chính là thế tử Trung Nghĩa hầu lúc trước, cũng chính là phụ thân ruột thịt của hai huynh muội Tần Tắc Ninh và Tần Cửu, Tần Quyết.
“Năm đó bà vυ' của Thái phu nhân chọn cho Thế tử gia đột nhiên phát bệnh, nô tỳ liền làm bà vυ' cho Thế tử gia, lại nói tiếp, Thế tử gia đều là nô tỳ nhìn người lớn lên.”
Năm đó con của Thôi ma ma sinh ra không đến nửa tuổi đã chết non, bà ta liền coi Tần Quyết như con của mình mà chăm sóc đến lúc trưởng thành.
Nhớ tới Tần Quyết tráng niên mất sớm, sắc mặt Thôi ma ma liền khó tránh khỏi lộ ra một tia đau thương.
“Mười hai năm trước, lúc Tần gia bị lưu đày, Thôi ma ma cũng đi theo.” Tần Tắc Ninh nói theo: “Muội muội, sau này muội có chuyện gì khó xử, tìm Thôi ma ma nói chuyện là được.” Hắn ta có công việc trong người, không thể lúc nào cũng ở trong phủ, có Thôi ma ma trông nom sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tần Cửu mỉm cười đáp một tiếng, chắp tay chúc phúc Thôi ma ma, Thôi ma ma vội vàng tránh đi, nói “Không dám” vân vân.
“Tam cô nương.” Thôi ma ma lo lắng nói: “Hiện tại thái phu nhân đang nổi giận…”
“Chúng ta về trước đi.” Dù sao Tần Cửu cũng không lo lắng nhiều.
Hai huynh muội cùng Thôi ma ma rất nhanh đã trở về Trung Nghĩa hầu phủ, sau đó, trực tiếp đi Vinh Hòa đường.
Mới vừa bước vào cửa Vinh Hòa Đường, thì có một cái chén bay tới đập mạnh về phía Tần Cửu, vừa vặn đập vào chân nàng.
“Bang!”
Chén trà vỡ vụn, nước trà văng khắp nơi.
Ngay sau đó, là thanh âm tràn đầy tức giận của Tần thái phu nhân: “Quỳ xuống!”
Tần Tắc Ninh híp mắt một cái, kéo Tần Cửu ra sau lưng mình để bảo vệ.
Thôi ma ma lo lắng nhíu mày, đang muốn lên tiếng khuyên nhủ hai câu, Tần Cửu đã mở miệng trước: “Tổ mẫu, sao người lại tức giận thành như vậy? Có người chọc tổ mẫu không vui sao?”
Nàng vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Tần Hân đang ngồi bên cạnh Tần thái phu nhân, tuy rằng nửa chữ không nhắc tới Tần Hân, nhưng ý tứ này cũng rất rõ ràng.
Tần Hân bị Tần Cửu nhìn đến tức giận, ánh mắt thâm thúy.
Ngày hôm qua khi Tần Cửu vừa về Hầu phủ, đều không một tiếng động, nửa ngày không nói được một câu, Tần Hân còn tưởng rằng tính cách nàng hèn nhát, hiện tại, nàng ta thật muốn trở lại ngày hôm qua đánh thức chính mình ngây thơ kia.
Tần Cửu thản nhiên cùng Tần Hân bốn mắt nhìn nhau.
Dù sao nàng cũng đã cùng nữ chính trở mặt, bởi vì cái gọi là “Nợ nhiều không lo”.
“Haiz…” Tần Cửu thở dài một hơi. “Nhị tỷ tỷ cũng thật là.”
“Tần Cửu.” Tần thái phu cực kỳ tức giận gọi thẳng tên họ của nàng, trước đối với nàng có điểm thương tiếc giờ phút này đã bị lửa giận thay thế hết. “Ngươi còn không biết sai!”
Tần Cửu mắt to chớp chớp, vẻ mặt vô tội nói: “Con không hiểu tổ mẫu đang nói cái gì... Con có gì sai vậy ạ?”
“Tổ mẫu, người đừng nói muội ấy nữa.” Trong âm thanh Tần Hân mang theo tiếng khóc, lông mi khẽ run, nước mắt phảng phất tùy thời có thể rơi xuống, “Đều là lỗi của con, Tam muội muội không thích con, tổ mẫu, người để con đi thôn trang đi.” Nói xong, nàng ta làm bộ đứng dậy muốn đi.
“Hân nhi, cháu nói bậy bạ cái gì vậy?” Tần thái phu nhân nhanh chóng giữ chặt Tần Hân, từ ái vỗ nhẹ lên lưng nàng ta hai cái, phẫn nộ thốt ra. “Muốn đi cũng là Tần Cửu đi!"
Sau khi nói xong, Tần thái phu nhân cảm thấy đây là một chủ ý hay.
Nha đầu Tần Cửu này, ỷ vào có Vệ hoàng hậu làm chỗ dựa, càn rỡ như vậy, chỉ mới vừa hồi phủ, nàng đã gây chuyện, nháo đến cả nhà cũng không an bình, giữ nàng ở lại Hầu phủ, về sau sợ là muốn lật tung cả nhà lên!
Hôm nay Hân nhi cùng Sanh nhi có ý tốt dẫn nàng đi Vịnh Nhứ gặp gỡ quý nhân, nàng cứ thế ngay tại trước mặt các quý nữ kia nói lung tung, đem chuyện bí mật trong phủ tất cả đều nói ra, một chút cũng không để thể diện Hầu phủ ở trong lòng.
Tô thị nói đúng, cô nương lớn lên ở thôn quê chính là thô tục, cho dù Vệ hoàng hậu có dạy dỗ nàng như thế nào, thì vẫn là một nha đầu nông thôn quê mùa.
Phải để cho nha đầu này biết quy củ của Hầu phủ!
“Thôi ma ma.” Tần thái phu nhân xụ mặt phân phó: “Lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa Tam cô nương đi tới Dương Hợp Trang!”
“Thái phu nhân, Tam cô nương nàng ấy...”
Thôi ma ma muốn khuyên, đã bị Tần thái phu nhân lạnh giọng cắt đứt: “Gì cũng đừng nói nữa, hôm nay ta phải phạt! Để cho nó tỉnh ra.”
“Chờ nó biết mình sai ở chỗ nào, thì mới được trở về!”
“Trung Nghĩa Hầu phủ không chứa nổi loại người tư lợi như nó!”
Tần thái phu nhân nhìn Tần Cửu cách đó vài bước, ánh mắt sắc bén.
Tần Cửu không nói một tiếng cúi đầu đứng yên, thẳng đến khi Tần thái phu nhân nói xong, nàng mới ngẩng đầu lên, nước mắt trong suốt đảo quanh hốc mắt, trên mặt tràn đầy ủy khuất, một tiếng hô: “Tổ mẫu...”
Tần thái phu nhân bị bộ dáng lã chã muốn khóc này của nàng làm cho hoảng sợ, ngây người, có chút mềm lòng, nhưng bà ta vẫn đè xuống, âm thanh cao hơn hai phần: “Thôi ma ma, ngươi còn ngẩn ngơ ở nơi đó làm gì, nhanh lên chuẩn bị xe ngựa, hiện tại liền đưa...” Nàng đi.
“Tổ mẫu!” Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tần Cửu giống như bị nước mưa gột rửa, vừa trong vừa sáng, rõ ràng phản chiếu khuôn mặt Tần thái phu nhân: “Rõ ràng là lỗi của nhị tỷ tỷ, con không phục.”
Tần Cửu khóc nức nở, ba chữ cuối cùng vừa ủy khuất vừa quật cường.
“Con biết tổ mẫu thiên vị nhị tỷ tỷ, ai bảo nhị tỷ tỷ ở bên cạnh tổ mẫu mười năm rồi, ai bảo năm đó người được đón về phủ không phải là con chứ!” Tần Cửu càng nói càng thương tâm, dùng khăn đè khóe mắt, hai vai hơi run run.
Thân hình nàng vốn nhỏ gầy, cặp mắt to kia ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay lộ càng thêm nổi bật, càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Tần thái phu nhân có chút mềm lòng. Đúng vậy, lớn lên ở nơi thôn quê cũng không phải lỗi của Tần Cửu.
Tần Hân thầm nghĩ không ổn.
Nàng ta từ nhỏ được nuôi ở bên cạnh Tần thái phu nhân, đối với tính tình không quả quyết của tổ mẫu nàng không thể hiểu rõ hơn.
Tần Hân nháy mắt với Thư Hương, Thư Hương lập tức hiểu ý, thần sắc khẩn trương khẽ hô một tiếng: “Cô nương...”
Thư Hương lấy ra muối thơm đặt dưới mũi Tần Hân, một tay vỗ nhẹ lên lưng Tần Hân.
Tần thái phu nhân nhìn bộ dáng bị bệnh đáng thương của Tần Hân, cảm giác ngực giống như bị kim đâm, vừa rồi đại phu nói, cháu gái thứ hai bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đến nỗi ưu tư quá mức, tức giận chán nản, phải chăm sóc thật tốt mấy ngày.
Hân tỷ nhi của bà ta còn chưa từng chịu ủy khuất như vậy!
Nghĩ vậy, Tần thái phu nhân lại cứng lòng: “Tần Cửu, ngươi…”
“Tổ mẫu.” Tần Cửu nửa rũ khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc thút thít đến thở không ra hơi: “Nếu người đã thích nhị tỷ tỷ như vậy, còn nhất định phải đón con trở về làm gì?”
“Nếu Tần gia không dung nạp được con, bây giờ con đi ngay!”
“Hoàng hậu di mẫu thích con, bà ấy nhất định sẽ tin tưởng con.”
“Con cũng sẽ không bao giờ trở lại đây!”
Tần Cửu dùng khăn che cái miệng nhỏ nhắn, khóc thút thít, xoay người bỏ chạy.
“Muội muội!” Tần Tắc Ninh vội vàng đuổi theo.
Rèm cửa thông ra gian ngoài kia bị người nhấc lên rồi hạ xuống, rèm cửa ở giữa không trung lay động, tiếng bước chân đi xa.
Tần thái phu nhân: “...”
Bà ta vừa mới nói cái gì?!
Đúng rồi!
Bà ta vừa muốn đưa Tần Cửu đến thôn trang, nhưng người thì sao?
Tần thái phu nhân ngơ ngác nhìn rèm cửa phía trước, có chút bối rối, một hồi lâu, cũng không kịp phản ứng.
Sau khi Tần Cửu chạy ra khỏi sân Vinh Hòa Đường, liền buông khăn trong tay xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ như ngọc, một chút nước mắt cũng không có.
Nàng nhét khăn vào trong tay áo, quay đầu về phía Tần Tắc Ninh đang “đuổi theo” phía sau cười sáng lạn, hai mắt giống như sao băng phía chân trời tỏa sáng lấp lánh.
Vừa rồi khi Tần thái phu nhân nói muốn đưa Tần Cửu đến thôn trang, Tần Tắc Ninh tức giận muốn nổi đóa, lại bị Tần Cửu kéo tay áo lặng lẽ ngăn lại.
Tần Tắc Ninh nhịn trước, sau một khắc, hắn ta thấy muội muội “khóc” còn đau lòng hơn cả Tần Hân...
Cỗ ủy khuất đáng thương kia, thật sự là khiến người thấy rơi lệ, người nghe thương tâm.
…
Thật sự là rất thú vị!
Không hổ là muội muội của hắn ta, thật hợp ý của hắn ta!
Tần Tắc Ninh nhìn muội muội thấp hơn mình một cái đầu, khóe môi nhếch lên.
Khi thanh niên mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn lãng lóe lên quang huy như mặt trời mới mọc, hăng hái.
“Đại ca, lát nữa huynh nhớ nói với Thôi ma ma một tiếng, bảo bà ấy đừng lo lắng.” Tần Cửu lại nói.
Vừa rồi Thôi ma ma vẻ mặt ưu sầu nháy mắt với nàng nhiều lần, hiển nhiên là thật sự lo lắng cho huynh muội bọn họ.
Tần Tắc Ninh gật đầu đáp một tiếng, nói: “Muội muội, huynh đưa muội vào cung.”
Vì thế, Tần Tắc Ninh cưỡi ngựa, hộ tống xe ngựa của Tần Cửu ra cửa.
Tần Tắc Ninh làm công việc của ngự tiền thị vệ, ở trước cửa cung đưa ra lệnh bài, sai người đi bẩm báo Vệ hoàng hậu, không bao lâu, tiểu nội thị của Phượng Loan cung liền bước vội bước vàng tới, dẫn Tần Cửu đi vào.