Buôi sáng, trên chiếc giường rộng lón vốn chỉ thuộc về Dương Anh Tuyết, lúc này lại chẳng thấy cô đâu, mà lại là một gã trai trẻ tuổi đang ngủ vùi. Bỗng cửa phòng mở khe khẽ, lại chính là Dương Anh Tuyết bước vào, đến bên giường ngắm nhìn gã trai say ngủ một hồi lâu, cô lại cởi váy, thân thể nõn nà như ngọc dưới ánh nắng tinh mơ đẹp không tả hết. Cô chuyển thân, bước đến cuối giường, khẽ vén góc mền, chui vào.
Chào cờ luôn là biểu hiện của một thân thể khoẻ mạnh, sự lưu thông mạch máu điều hoà, lúc này, Trần Phong cũng đang chào cờ, tuy nhiên lại ướŧ áŧ ấm áp hơn ng khác.Tỉnh giấc mở mắt, nhìn quanh không gian mà lúc này hắn mới là chủ sở hữu, khẽ đặt tay lên chỗ mền đang nhấp nhô nhịp nhàng mang lại kɧoáı ©ảʍ cho hắn, giữ chặt, ưỡn hông chủ động tìm kiếm cảm giác. Hồi lâu sau, hắn căng người cắm sâu, phóng xuất vào nơi ướŧ áŧ đó, lưu luyến không rời mất hồi lâu, rồi mới thả tay ra khỏi mền.
Ngay tức khắc, Dương Anh Tuyết vung mền chui ra, mặt đỏ bừng, khuôn mặt đầy nước mắt, há miệng thở gấp mà quên mất thứ đang ngậm trong miệng, làm chúng rơi xuống bụng Trần Phong theo nước mắt và nước dãi của cô. Trần Phong lúc này chỉ vươn vai rồi kê gối quan sát bộ dạng của cô, vươn tay sờ hai đỉnh vυ' phong mãn, nói:
- Tuyết nô hôm nay không ngoan!
Dương Anh Tuyết lập tức cúi xuống vừa tiếp tục thở, vừa vội vàng liếʍ hết những chất lỏng mà cô làm rơi trên người Phong, sau đó cũng liếʍ sạch một lượt hạ thân đã mềm của Phong. Sau đó, chống tay giữ nguyên tư thế, vừa đủ tầm với, để Phong có thể thuận lợi sờ nắn cơ thể cô. Trần Phong đúng là sờ nắn xoa bóp bộ ngực đang đung đưa trước mắt hắn, nhưng lại nhớ đến một bộ ngực thanh xuân khác:
- Gia Hân đi học chưa?
- Hân Hân đi học rồi thưa chủ nhân. - Dương Tuyết Anh cúi đầu liếʍ lên cơ bụng rắn rỏi khiến cô say mê của hắn, nài nỉ: - Chủ nhân, Tuyêt nô cầu xin ngài một việc được không?
- Chuyện gì vậy - Trần Phong túm một đầu ti, vừa gẩy vừa kéo cho đến khi Dương Tuyết nằm trong lòng hắn. Gác chân lên cặp đùi mượt mà, hắn hỏi.
- Tuyết nô cầu xin chủ nhân đừng để cho Hân Hân biết chuyện của Tuyết nô, Tuyết nô vẫn là một người mẹ...không muốn....không muốn...
- Được, nhưng cảm giác hôm qua không tồi.
- Cuộc sống của Tuyết nô là để phục vụ chủ nhân, mang kɧoáı ©ảʍ cho chủ nhân, như hôm qua.... Tuyết nô cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ - Dương tuyết nhỏ giọng ngọt ngào thủ thỉ bên tai hắn.
- Buổi sáng em dậy sớm như vậy, chắc đã nấu gì đó rất ngon rồi, mang lên đi, anh còn phải đi ôn thi nè.
Hôn lên má Trần Phong một cái, Dương Tuyết ngồi dậy, khẽ liếc mắt nhìn hắn, rồi mặc lại chiếc váy đã cởi lúc nãy, có điều không mặc thêm qυầи ɭóŧ, ra khỏi phòng bê một mâm đồ ăn được ủ ấm trong lò mang đến tận giường.
Lúc này, Phong cũng mặc lại quần áo đầy đủ. Ngồi cạnh giường, vươn tay, ôm eo Dương Tuyết để cô ngồi trên đùi mình. Sờ nắn vuốt ve tấm thân mượt mà bị che bởi duy nhất một lớp váy lụa, hôn lên cổ trắng mịn, cắn nhẹ vào tai cô, thì thầm:
- Đĩ da^ʍ không thích mặc đổ lót thì hôm nay khỏi mặc nhé, tối đi làm về nhắn tin báo cho anh. Vài ngày tới anh sẽ ôn thi không tìm đến em.
- Nhưng ở ....- Chưa kịp giải thích thì lại bị hôn, cái lỗ nhỏ ướŧ áŧ phía dưới bị một ngón tay xâm nhập, moi móc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Chưa đầy 5 phut cô run lên rồi tiết ra dòng dịch trắng.
Gần một năm qua, cơ thể vốn đã nhạy cảm của cô được huấn luyện thuần thục đến nỗi, chỉ cần là hắn chạm vào cơ thể cô lập tức sẽ cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sờ nắn lâu một chút, sẽ cảm thấy sung sướиɠ, dù cho máʏ яυиɠ có ở trong cơ thể cô cả ngày, cũng không bằng hắn chơi đùa trong vài phút. Mỗi lần hắn hưởng thụ thân thể cô, đều phải hạ lệnh cấm để ức chế sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cô.
Ngón tay đó cuốn lấy dâʍ ɖị©ɧ rồi đặt vào miệng cô tìm đến cái lưỡi nhỏ. Cô nhìn hắn quyến rũ, nhẹ mυ'ŧ sạch ngón tay hắn khuấy cái lưỡi một cách dâʍ đãиɠ nhất cho hắn thấy. Phong cười:
- Tiểu yêu tinh, ăn sáng thôi!
Ngồi trong lòng Phong ăn sáng, dựa đầu trên vai hắn, Dương Tuyết thủ thi tỉ tê.
- Chủ nhân, Tuyết nô cảm ơn ngài, hôm qua nghe Hân Hân nhắc lại câu chuyện của năm ngoái, Tuyết nô chợt nhớ ra rằng chưa thực sự cảm ơn ngài. Ngày hôm đó, ngài không chỉ cứu mạng hai mẹ con em, mà còn cho em một lý do để sống một cách thực sự. Hân Hân 15 tuổi, cũng là 15 năm em sống vì con bé. Sống một cách mơ hồ, dằn vặt bản thân. Năm ấy, em bị người ta bắt cóc, hϊếp da^ʍ, tra tấn gần nửa năm mới may mắn thoát được, nhưng em mắc phải chứng tâm lý tìиɧ ɖu͙© biếи ŧɦái như thế này, không sửa được, không yêu ai được nữa, cho đến khi gặp anh. - Dương Tuyết hôn lên má Trần Phong rồi tiếp tục kể. - Sau đó thì mang thai con của hắn. Em không nỡ bỏ một sinh mạng tội nghiệp, nó không có lỗi. Chỉ là, em mang nó đến với thế giới này, lại không cho nó đầy đủ tình cảm mà đáng ra nó phải có, em có lỗi với Hân Hân...
Phong lặng lặng nghe, cũng siết tay ôm lấy thân thể run rẩy trong lòng, khẽ vỗ về. Quá khứ đau đớn vô cùng nay lại trào lên làm nữ doanh nhân quyền lực, mạnh mẽ chốn thương trường trở thành cô bé đáng thương, mỏng manh gục trên vai hắn. Nước bmắt nghẹn ngào thẫm đẫm bờ vai người tình.
- Ngày em trốn được về nhà thì mói biết, ba mẹ em vì tìm kiếm em đã dùng một số tiền chuộc lớn. Nhưng bọn chúng lật lọng, vẫn giam giữ em. Ba em tái phát cơn đau tim mà mất, mẹ em vừa phải chống đỡ tất cả trong ngoài, vừa tìm kiếm em, bà chống đỡ được bốn tháng, sau đó cũng bắt được liên lạc để tìm đến chúng, nhưng trên đường đi, vì quá mệt mỏi, bà đã mất tay lái,...đứt phanh... rơi cả xe xuống vực....cảnh sát kết luận là tai nạn giao thông.
Dương Anh Tuyết nấc lên nghẹn ngào, nước mắt lăn dài. Cả người yếu đuối không còn sức lực:
- Em mấy năM nay điều tra tìm kiếm bọn chúng, vẫn chưa có kết quả gì....chỉ là em khẳng định, xe của mẹ là có người cố tình phá hoại...Chủ nhân, em phải tìm ra chân tướng.
Với tài lực hiện tại mà cô cũng chỉ tìm được vài chi tiết mỏng manh thế này, thì hẳn là sự việc năm đó được thực hiện rất kín kẽ, bởi 1 thế lực nào đó chứ không phải một nhóm bắt cóc có thể làm được. Phong nghĩ thầm.
- Anh sẽ giúp em điều tra ở giới cao tầng. Nhưng giờ em không được khóc nữa, mắt sưng hết lên rồi.
Dương Tuyết chợt nghĩ ra, ngẩng đầu nhìn Phong hi vọng:
- Chủ nhân, ngài có thể dùng năng lực đó giúp em nhìn nhìn xem năm ấy xảy ra chuyện gì.
Phong bật cười:
- Anh chỉ thi thoảng nhìn được vài dự đoán của tương lai, nhìn được quá khứ thì cũng là những chuyện gần đây, đâu thể nhìn được đến chuyện của mười mấy năm trước được. Huống chi những hình ảnh đó đều là bất chợt hiện ra trong não, anh chưa thể lựa chọn được việc mình muốn nhìn.
- Chẳng phải gần đây chủ nhân nhìn thấy việc của em nhiều hơn rồi sao, đó không phải chủ nhân chọn à. - Dương tuyết chớp chớp đôi mắt vẫn còn long lanh những giọt nước.
- Gần đây, nhờ Tuyết nô mà hình ảnh xuất hiên nhiều hơn rồi, cũng có thể luyện được đa số những hình ảnh về người mình muốn nhìn, tuy nhiên cũng không phải là muốn gì thì nhìn được thấy, hình ảnh cũng mờ nhạt lộn xộn lắm - Phong khẽ lau nhữnG giọt nước lấm lem trên gươNg mặt xinh đẹp.
- Vậy nếu muốn chủ nhân tăng tiến nhanh hơn, thì phải "làm" nhiều hơn sao. - Dường như quên mất chuyện buồn lúc nãy, đôi mắt DươNg Tuyết lại long lanh, có chút giảo hoạt liếc nhìn Phong, nghiền ngẫm ý tứ.
- Tiểu yêu tinh này - Phong búng mũi cô, cười. Sau đó bắt đầu sờ xoạng thân thể cô, thừa nhận: - Đúng là từ khi chơi em, anh mới phát hiện ra những hình ảnh này đấy.
Dương Tuyết thở hổn hển khi bị trêu chọc, cô tò mò dò hỏi:
- Vậy khi chủ nhân "làm" cô gái khác thì sao, có hình ảnh không?
Phong chợt bẽn lẽn:
- Anh chưa từng "làm" cô gái nào cả.
Dương Tuyết nhìn Phong nghi ngờ. Phong xấu hổ:
- Bên ngoài, anh là thanh niên nghiêm túc đấy.
- Phụt - Dương Tuyết bật cười haha.
- Để tối nay anh thử trên người Hân Hân, mùi vị chắc rất tuyệt. - Phong tức tối nói ác miệng.
Đến lượt Dương Tuyết cứng họng. Liếc nhìn hắn thật sâu, rồi lại đảo mắt xuống dưới bụng hắn. Cô cắn môi không nói, chỉ cúi đầu, đưa tay, lại kéo khoá quần hắn xuống....
- Xem ra hôm nay không rảnh ôn bài tập mất - Phong thầm nghĩ rồi ngả người xuống đệm...