Chương 10: Lĩnh Phạt 40 Giới Xích, Không Chịu Nổi 5 Thước
"Thương Khung tông điều 11 tông quy, qua giờ Hỷ đệ tử không được ra ngoài, người vi phạm phạt mười giới xích* (*thước). Điều 32, không được làm việc phóng đãng, mạo phạm nữ tu, vi phạm phạt ba mươi giới giới xích.”
“…”
Tần Tiêu nhìn giới xích trong tay hắn, tóc gáy dựng đứng.
Nếu như bị thứ này đánh bốn mươi cái, y còn không da tróc thịt bong sao?
Hơn nữa, đối phương còn là Dung Tứ, Dung Tứ đối với y ôm hận trong lòng, vạn nhất lấy việc công báo tư thù thì làm sao bây giờ?
Nhìn ra sự cố kỵ của y, Dung Tứ nói: “Nếu ngươi không phục, vậy chúng ta sẽ đến trước mặt chưởng môn, để cho người quyết định.”
“Không được! Lúc này Tần Tiêu trả lời rất nhanh.”
Nếu như nháo đến trước mặt chưởng môn, chẳng phải là đem chuyện hắn nhìn trộm nữ tu chiêu cáo cho toàn thiên hạ hay sao?
Bị phạt là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn!
Dung Tứ rũ mắt nhìn y, trầm giọng nói: “Vậy thì quỳ xuống.”
Tần Tiêu không tình nguyện quỳ thẳng.
"Đưa tay ra."
Tần Tiêu sắp chết còn muốn giãy giụa, nhưng vừa chạm phải ánh mắt không hề có độ ấm kia, lời đến bên miệng lại nuốt ngược vào bụng, ngoan ngoãn đưa tay đến trước mặt Dung Tứ.
Bốp ——
Giới xích hung hăng đánh vào lòng bàn tay, lực lớn đến mức có thể nghe thấy tiếng xé gió, đau đến Tần Tiêu không tự chủ được thu tay lại.
"A... Đau đau đau... Đừng dùng sức như vậy!”
"Đưa tay ra."
Dung Tứ mặt không chút thay đổi nhìn y, không có nửa phần mềm lòng.
Lúc nhỏ, hắn cũng không phải chưa từng bị giới xích phạt, khi đó cũng không gào thét như Tần Tiêu bây giờ.
Đây mới chỉ là đánh một cái, cũng đã đau thành như vậy, vậy ba mươi chín cái tiếp theo, chẳng phải là muốn nửa cái mạng của y sao?
Dung Tứ chưa từng thấy qua nam tử nào còn yếu ớt hơn nữ tử.
Tần Tiêu cắn răng, run rẩy vươn tay, lòng bàn tay đã đỏ lên một mảnh. Suy nghĩ một chút, y lại đổi sang một cái tay khác chưa bị đánh.
Kỳ thật, như vậy là không được, nhưng nhìn thấy Tần Tiêu mắt rưng rưng, Dung Tứ liền không làm khó y nữa, ngầm đồng ý cho hành vi đầu cơ trục lợi của y.
Nhưng dù vậy, sau khi hai tay bị đánh năm cái, Tần Tiêu liền không muốn nữa, giấu tay ở phía sau lưng, nói cái gì cũng không nguyện ý tiếp tục chịu phạt.
Nhìn nam tử khuôn mặt lãnh khốc trước mặt, Tần Tiêu rút nước mắt cầu xin: “Tay sưng rồi, ngày mai không thể cầm kiếm... Dung sư đệ, ngươi thương xót ta đi, cho ta qua lần này, ta không dám nữa.”
Cũng không phải Tần Tiêu kiều quý, mà là thật sự rất đau, lòng bàn tay nóng rát, đau đến có chút chết lặng, đừng nói là cầm kiếm, ngày mai phỏng chừng ngay cả đũa cũng cầm không nổi.
Thân thể y trời sinh so với người khác mẫn cảm hơn một chút, khi còn bé ngã dập đầu gối, đều có thể đau đến mấy ngày, chỉ là không nghĩ tới khi xuyên qua, ngay cả thuộc tính này cũng mang theo.
Tần Tiêu đau đến rơi lệ, gương mặt tuấn lãng đỏ bừng, ánh mắt rụt rè, còn có chút sợ hãi, tóm lại chính là không có kiêu ngạo ương ngạnh như ngày xưa.
Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng này của Tần Tiêu, Dung Tứ đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi của Tần Tiêu ở trên tường vây.
Làm tư thế trêu người hạ tiện, cầu xin hắn...
Càng nghĩ như vậy, ánh mắt Dung Tứ càng tối tăm không rõ, cỗ hỏa khí mạc danh cháy trong l*иg ngực hắn càng vượng.
Còn lại ba mươi cái, Tần Tiêu phóng đãng vô sỉ nhìn trộm nữ tu ba mươi cái kia, nếu là phạm phải sai lầm không biết xấu hổ như vậy, vậy đổi một cái pháp lý thích hợp hơn cũng không phải là không được chứ?
Dung Tứ nắm chặt giới xích trong tay, đôi môi đỏ tươi nhẹ kéo lên một nụ cười như có như không, nhẹ giọng nói: “Trừng phạt chính là trừng phạt, bớt một chút cũng không được. Nếu tay bị đau, chúng ta hãy thay đổi một nơi khác.”
Tần Tiêu quỳ trên mặt đất, đôi mắt ngậm đẫm lệ, có chút bối rối, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Đối với cảm giác nguy cơ y vẫn rất nhạy bén, luôn cảm thấy đối phương không hề có ý tốt.
“...... Ở đâu?”
Dung Tứ xách vạt áo, ngồi xổm trước mặt y, dùng giới xích nâng cằm y lên, bức bách y đối diện với mình.