"Nhân vật chính sẽ xuất hiện sau 30 giây, mời Ký chủ chuẩn bị sẵn sàng."
Nghe được những lời này, Tần Tiêu muốn chết trong lòng đều có.
Dung sư huynh... Chẳng lẽ là chính Công Dung Tứ?
Y mất mặt thì thôi, còn ném đến trước mặt chính Công.
Nếu bị chính Công biết mình vừa quấy rối tìиɧ ɖu͙© xong, lại chạy tới quấy rối tìиɧ ɖu͙© chính Thụ, nhân thiết của y chẳng phải sẽ từ sắc phôi biến thành biếи ŧɦái sao...
Tần Tiêu điên cuồng gõ hệ thống: "Nói gì thì nói, vừa rồi ta cũng coi như đã quấy rối được nhân vật chính rồi đấy? Không thì hai chúng ta mỗi người lui một bước, coi như huề nha?"
Mặc kệ nói như thế nào, chính Công cũng là nhân vật chính, cùng chính Thụ chỉ kém một chữ, chênh lệch không quá lớn là được.
Tuy nhiên, hệ thống trả lời một cách tàn nhẫn: "Nhân vật chính sẽ xuất hiện sau 10 giây, yêu cầu Ký chủ chuẩn bị sẵn sàng. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ đưa ra hình phạt sốc điện cho ký chủ."
Tia hy vọng cuối cùng của Tần Tiêu tan tành, cả người đều bị vây trong trạng thái tự bạo, hoảng hốt một hồi, đột nhiên sải bước đi về phía cửa.
Vừa mới đi tới cửa, liền đυ.ng phải một nam tử mặc bạch y của một môn phái, không cần nghĩ cũng biết, hắn chính là chính Thụ.
Tần Tiêu không chút nghĩ ngợi, vùi đầu kéo người đến bên cửa, ngữ khí bâng quơ: "Sinh... Sinh ra đẹp như vậy, chi bằng... hãy theo ta đi, ta bảo đảm sẽ cho ngươi ăn ngon uống say. ”
Lời thoại lưu manh quen thuộc trong phim truyền hình, phàm là một đứa trẻ đều có thể lên tiếng, Tần Tiêu nói ra lại gập ghềnh trắc trở.
“...”
Yên lặng một hồi lâu, thấy đối phương không có động tĩnh, Tần Tiêu vụиɠ ŧяộʍ vén mí mắt nhìn thoáng qua Cố Thanh Phương, sau khi thấy rõ khuôn mặt kia, hô hấp của y đình trệ trong chớp mắt, trái tim đập thình thịch.
Không giống như Dung Tứ phong mang thấy rõ, Cố Thanh Phương đẹp đến xuất trần lại thuần khiết, giống như sen trắng không nhiễm bùn lầy, sạch sẽ đến mức khiến người ta chùn bước, không dám nhúng chàm.
Cái túi da giống như trích tiên này, nhìn thế nào cũng không ra nửa phần bóng dáng ma tộc.
Đẹp thì đẹp, nhưng vẫn là câu nói kia, Tần Tiêu không thích nam nhân.
Cái khiến Tần Tiêu cảm thấy trái tim mình đập nhanh, chính là hàn quang loé lên trong đôi mắt nhạt màu ấy. Lạnh đến thấu xương, không hề có sắc thái tình cảm, phảng phất như đang nhìn vật chết.
Tần Tiêu lập tức buông tay hắn ra, bả vai rộng lớn nhẹ nhàng co rụt lại, bất động thanh sắc di chuyển về phía sau hai bước.
Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ, xin vui lòng tiếp tục nhiệm vụ, lần này ngôn ngữ phải mang tính nhục nhã."
Nghe mệnh lệnh hệ thống hạ xuống, Tần Tiêu muốn chửi má nó.
Hệ thống nhà ngươi có phải là hệ thống chính quy không đấy?
Sao có thể đưa ra một nhiệm vụ phi lý như vậy được!
Loại chuyện này, Tần Tiêu không làm được.
Đối mặt với gương mặt xa không tài nào với tới này, y phàm là liếc mắt nhìn thêm hai cái cũng cảm thấy khinh nhờn, chớ đừng nói y phải nhục nhã Cố Thanh Phương.
Cho dù cấp cho một trăm lá gan, y cũng không dám, sợ tổn thọ.
Tần Tiêu chậm chạp không mở miệng, Cố Thanh Phương nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, cái gì cũng không nói, mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.
Hệ thống bắt đầu dùng thời gian đếm ngược trừng phạt để bức ép Tần Tiêu.
Tần Tiêu nghĩ thông suốt, không phải chỉ là điện giật thôi sao, hệ thống còn có thể gϊếŧ chết y ư. Nếu có thể giữ lại sự trong sạch của mình, ăn một chút đau khổ trên da thịt cũng không phải là không thể.
Vốn đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi điện kích kia chạy vào người, toàn thần Tần Tiêu đều tê liệt, kèm theo đó là đau đớn đến thấu tim.
Y lảo đảo, giống như người mù sờ soạng phía sau Cố Thanh Phương, ôm eo hắn, nhào thẳng đến sau lưng.
Không đợi Tần Tiêu phản ứng lại, tư thế của hai người đã rất mập mờ, hành động của y lỗ mãng cỡ nào không cần nói cũng biết.
Người nọ đi trước y một bước, nắm lấy cánh tay y, xoay người, vung một cái bắt ngược ra sau lưng, hung hăng ấn lên thân thể y.