Chu công tử bị kinh hãi lớn đến mức mắt tối sầm lại, nhưng cậu không dám để Lệnh Hồ Nhu biết, chỉ đành nằm trên giường rêи ɾỉ chịu đựng.
Người hầu hạ cậu là một lão bộc chân đã đi không vững, quét dọn nhà cửa thì được, chứ những việc tỉ mỉ như chăm sóc người khác lại không làm nổi. Trước đây, bên cạnh Chu Lang, kẻ nào chẳng lanh lợi bậc nhất, giờ lão bộc này không chỉ chậm chạp mà còn lớn tuổi. Trong lòng thiếu niên vẫn có chút kính trọng người già, nên dù thế nào cũng ngại để lão hầu hạ.
Nhưng hiện tại cơ thể cậu đầy thương tích, đến quần áo cũng không mặc chỉnh tề. Đồ ăn phòng bếp được bưng vào trong, cậu mới khổ sở đáng thương ăn vài miếng.
Chu công tử nhớ lại những ngày tháng sung sướиɠ được mỹ nhân bầu bạn trước kia, rồi nghĩ đến tình cảnh thê thảm bây giờ, lòng bi thương trào dâng. Một bát súp vi cá ăn mất nửa canh giờ, cứ đưa lên là lại thở dài đặt xuống. Lặp đi lặp lại vài lần, bát súp ngon lành cũng trở nên nguội lạnh khó nuốt.
Mà Lệnh Hồ Nhu không muốn buông tha cậu dễ dàng như vậy, đến chạng vạng, nàng sai người hầu tới gọi thiếu niên qua sảnh trước dùng bữa.
Ngay cả quần áo, Chu Lang cũng không dám mặc. Người cậu toàn vết thương, dù có dùng gấm vóc lụa là tốt nhất thì chỉ cần cọ qua da một chút đã thấy đau rát như lửa đốt. Nhưng cậu không dám từ chối nàng ta, nên đành phải cắn răng thay y phục, đi theo người hầu.
Trong sảnh trước, Lệnh Hồ Dận và Lệnh Hồ Nhu ngồi đối diện nhau, hai người vẫn chưa động đũa, có lẽ là đang đợi cậu.
Dù không quen biết Lệnh Hồ Dận, song nhìn vị trí của hắn, Chu Lang cũng đã đoán được thân phận đối phương. Nhưng nam nhân này thực sự chẳng có gì liên quan đến mình cả, nên cậu chỉ liếc một cái rồi dời đi.
Sắc mặt Lệnh Hồ Nhu có chút lạnh lùng, vừa thấy Chu Lang đến, đôi mắt liền nhìn chằm chằm vào cậu.
Cậu vốn đã rất sợ đối phương, đêm qua lại bị nàng ta đối xử như vậy, mồ hôi lập tức chảy ròng ròng.
“Đã đến rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi.” Lệnh Hồ Dận cũng thấy Chu Lang, thiếu niên tuấn tú mặc áo rộng tay dài đứng lưỡng lự ở cửa không dám vào, dáng vẻ ấy thật sự khiến người ta dấy lên lòng thương yêu.
Lệnh Hồ Dận đã nói vậy, Lệnh Hồ Nhu sao có thể ý kiến thêm gì, bèn lạnh lùng nói: “Ngồi.”
Chu Lang không dám ngồi cạnh nàng ta, nhưng trước mặt chỉ có một chiếc ghế nằm giữa Lệnh Hồ Dận và Lệnh Hồ Nhu, cậu đành phải căng thẳng ngồi xuống.
Vừa mới đặt mông lên đã động vào vết thương, sắc mặt thiếu niên lại trắng bệch thêm vài phần.
Đây không phải lần đầu tiên Lệnh Hồ Nhu dùng bữa cùng Chu Lang, trước kia khi hai người mặn nồng quấn quýt, cậu còn tự tay gắp thức ăn cho nàng ta. Nhưng giờ đây, có một trăm lá gan thì cậu cũng không dám chọc giận Lệnh Hồ Nhu.
Trên mu bàn tay Chu Lang là rất nhiều vết đỏ, thiếu niên cố tránh chạm vào chỗ bị thương nên mặc áo rộng. Song cũng bởi vì ống áo quá rộng, hơi nhấc lên đã lập tức lộ ra cánh tay đầy dấu đỏ, Lệnh Hồ Dận dù không có tâm tư gì sâu xa cũng vô tình nhìn thấy vài lần.
Lệnh Hồ Nhu vẫn chưa nguôi giận, Chu Lang vừa chuẩn bị gắp thức ăn, nàng ta liền cố ý gắp món cậu định gắp, vài lần như vậy, thiếu niên chỉ đành hậm hực rút tay về.
“Sao không động đũa, đồ ăn không hợp khẩu vị à?” Nàng còn cố ý đâm chọc cậu.
Chu Lang dỗ dành những cô gái khác, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra như suối, nhưng Lệnh Hồ Nhu bên cạnh lại hoàn toàn khác biệt, khiến cậu nôn nao cứ như đang đứng trên lửa, ngồi trên than, bèn cúi đầu đáp: “Có lẽ là do trúng gió, không có hứng ăn uống.”
Lệnh Hồ Nhu cười khẩy một tiếng, tay Chu Lang cũng run lên theo.
Nàng ta đứng dậy, xắn tay áo lên, cầm đũa gắp một món đặt ở xa vào chén thiếu niên, “Phu quân hôm qua vất vả rồi, nên ăn chút gì đó bồi bổ.”
Cậu nhìn món lộc pín* đối phương vừa gắp cho, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
*con ciu của nai/hươu=))))
Thấy Chu Lang vẫn chưa chịu ăn, Lệnh Hồ Nhu liền lên tiếng thúc giục: “Ăn đi.” Trong tông giọng đã ẩn chứa ý đe doạ.
Cậu run rẩy cầm đũa, đầu đũa chạm vào đĩa sứ.
“Nếu trúng gió thì kiêng ăn đồ tanh một chút.” Lệnh Hồ Dận nâng mi nói.
Lệnh Hồ Nhu không ngờ nam nhân lại bênh vực Chu Lang, biểu cảm lập tức tối tăm đi.
Lệnh Hồ Dận đổi chén trước mặt Chu Lang sang bên cạnh, rồi sai Trường Thanh phía sau lấy một bộ bát đũa mới tới.
Đã ăn được nửa bàn tiệc, thiếu niên khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tưởng rằng hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Đoạn, Lệnh Hồ Nhu ngồi cạnh bỗng lên tiếng: “Bữa cơm này là để tẩy trần* cho ca ca ta —— Từ nhỏ ta và ca ca đã thân thiết gắn bó, tuy hai mà một, nên không cần những lễ nghi xã giao rườm rà đó, còn phu quân lại khác. Không có rượu thì sao gọi là tẩy trần được?”
*dùng để nói việc thết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về
Chu Lang biết nàng ta cố tình làm khó mình, nhưng cậu là người có lỗi trước, dù thách thức đến đâu cũng ráng chịu đựng mà thôi.
“Phu nhân dạy phải, là ta thất lễ rồi.” Cậu gượng cười, đứng lên, “Đã là huynh trưởng của nàng, ta đương nhiên cũng phải gọi một tiếng ca ca.”
Lệnh Hồ Dận liếc nhìn thiếu niên, thấy vị công tử yếu đuối mỏng manh này khi đứng dậy cũng mang dáng vẻ vô cùng thanh thoát, tựa như cây ngọc đón gió.
“Mang rượu đến!” Lệnh Hồ Nhu nói.
Người hầu lập tức bưng hai vò rượu lâu năm tới.
Nàng lấy hai bát sứ lớn ra rót đầy.
Chu Lang nhìn nhìn, lòng chùng xuống. Trước giờ cậu toàn dùng chén ngọc nhỏ xinh uống rượu, nay thấy một cái bát lớn như vậy đặt trước mặt, khiến cậu bỗng chốc e ngại.
Lệnh Hồ Dận đã lăn lộn trong quân doanh, bát rượu này đối với hắn chẳng là gì, nam nhân thoáng lướt mắt qua vẻ khó xử của thiếu niên, cười thầm. Tuy ngoài mặt hắn tỏ ra bênh vực Chu Lang, nhưng Lệnh Hồ Nhu dù sao cũng là muội muội mình, muội muội gả cho một phu quân đi mua vui khắp nơi, hắn cũng nên dạy dỗ chút đỉnh. Nghĩ thế, Lệnh Hồ Dận liền bưng bát đứng lên.
Hắn cao hơn Chu Lang rất nhiều, vừa đứng dậy, cậu đã lập tức giật mình —— Đại công tử nhà Lệnh Hồ này, sao lại to lớn như người Hồ vậy?
“Chu công tử.” Lệnh Hồ Dận nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, “Ngươi đã cưới muội muội bướng bỉnh của ta, mọi việc sau này mong ngươi rộng lượng với nàng hơn một chút.”
“Ca ca khách sáo rồi.” Chu Lang ngước mắt nhìn từ dưới lên, đôi con ngươi rực sáng như sao trời khiến Lệnh Hồ Dận thoáng sững sờ. Để che giấu, nam nhân liền nâng bát sứ nốc cạn.
Thấy hành động dứt khoát của đối phương, cậu biết mình không còn đường lui nữa, bèn nhắm mắt uống một ngụm lớn.
Điều đáng nói là, nhà Lệnh Hồ là gia đình võ tướng, phần lớn rượu mạnh trong nhà đều được vua ban, có vài loại tửu trang cống nạp thì cũng đã ủ lâu năm, chất lượng rất tốt. Lệnh Hồ Dận ở biên cương, quen với việc uống rượu, nên mới có thể nốc cạn như thế. Còn bình thường Chu Lang cùng lắm chỉ thử qua vài chén rượu hoa thanh khiết, một ngụm mạnh bạo ban nãy đã khiến cơn nóng rát đốt cháy từ cổ họng xuống tận dạ dày.