Chắc là đang muốn giữ nó lại để trợ cấp cho con trai của bà? Du Uyển không biết Hồ Hạnh Nương đang nghĩ gì, nàng nói với giọng giàu có:
"Không cần đâu, cứ cắt nhỏ toàn bộ ra và ăn như thế này. Cha của ta mấy ngày nay bận rộn với công việc đồng áng, ông đã ốm đi rồi. Nếu sau này muốn ăn thì sẽ mua sau, chúng ta không thiếu cái này.”
“Đều ăn, đều ăn, không chỉ có ta, chúng ta đều đã gầy đi rồi.”
Du Gia Hưng xoa xoa tay cười tít mắt, Du Uyển cũng đưa cho ông một bầu rượu, vẫn là loại Kim Hoa rượu nổi tiếng, đã lâu lắm rồi không uống loại này.
Tuy rằng kiếm được ba trăm năm trăm lượng bạc, nhưng kiếp trước Du Uyển đã có thói quen tiêu tiền, quay đầu đã tiêu gần hết, phần còn lại chỉ đủ trả lại một phần cho Tam thúc. . Nàng mang theo năm miếng bánh kếp hành tây và nửa gói nhỏ Bạch Vân đến nhà Tam thúc, cũng vừa ăn tối xong và đang nghỉ ngơi ở nhà.
Hai anh họ ở phòng bên cạnh đều đã có gia đình, một trong hai chị dâu đang mang thai, hai người đều đang ở nhà, thấy Du Uyển đến, liền vội vàng nhường ghế. Du Uyển từ chối, đi tới trước mặt tam thúc, lấy ra hai bút tiền trả lại cho ông ấy.
Tam thúc đang hút tẩu thuốc, nhìn tiền trên bàn, nhất thời có chút không thoải mái, may mà một lúc sau liền điều chỉnh lại,
"Vội vã cái gì? Ta thấy hôm nay vật liệu mà con mua là không rẻ ,sợ là số tiền con vừa mới kiếm được đã tiêu đi không ít, đợi sau này con lại kiếm được tiền hãy trả lại cho ta cũng được."
Số tiền mà ông ấy cho Du Uyển mượn trước đó căn bản không phải là tiền của ông ấy bỏ ra, vì vậy ông ấy làm sao có thể nhận lại, hơn nữa thằng nhóc còn nói Du Uyển không cần phải trả lại.
"Con nhất định phải trả lại, hôm nay cha con hỏi con, ông nói, con không được phép lợi dụng tiền của tam thúc. Nếu như thúc không nhận,con trở về cũng không biết làm sao ăn nói."
"Nếu đã như vậy, ta sẽ nhận lấy nó trước."
Tam thúc không còn lựa chọn nào khác ngoài, cũng không thể nói thẳng ra,
"Đúng rồi, lâu lắm rồi ta không gặp Xung nhi, bình thường cứ mười ngày nửa tháng lại trở về một lần, hôm nay đã gần được một tháng rồi nhưng lại không thấy hắn. Không phải là tiểu nha đầu con lại cãi nhau với người ta rồi phải không? Con cũng thật là, thông minh lanh lợi như vậy, sao lại đối với chuyện này lại không nhìn thấu như vậy, cha con chỉ có một người duy nhất là con, sau này con còn phải dựa vào người khác, chính là vì cha con, con cũng nên chung sống hòa bình với người ta mới đúng. Ta cảm thấy, hắn ngược lại rất quan tâm con."
Du Uyển nhếch môi, nàng đã sớm nói rằng Khấu Xung là một người đàn ông, mà cả đời này nàng cũng không thể đuổi kịp. Kiếp trước sau khi Khấu Xung trở nên khá giả, hắn đã rất thân thiết với nhiều thành viên của gia đình họ Du, một số anh em sống cạnh nhà nàng đã cầu xin hắn giúp đỡ, hắn đều giúp đỡ hết tất cả họ, một người trong số họ đặc biệt có năng lực làm việc, cuối cùng nhập ngũ làm quan.
Du Uyển không có kiên nhẫn để nói về Khấu Xung với tam thúc, nhưng không thể trực tiếp phớt lờ đi, nàng đặt tiền xuống rồi quay người rời đi. Tam thẩm từ trong bếp đi ra, tay bưng một miếng thịt, cười nói:
"Đây là Trương thúc thúc của con đưa cho ta, con cầm về đưa cho cha mẹ con nếm thử món mới này đi, trời cũng muộn rồi, ta không giữ con ở lại nữa, có thời gian lại tới chơi nhé.”
Tam thẩm họ Trương, bà ấy kiếm sống bằng nghề săn bắn, cho nên nhất định là thịt lợn rừng do anh em ruột của bà ấy gửi tới.
Vốn dĩ nàng không muốn thảo luận về Khấu Xung với tam thúc nên đã vội vã về nhà, khi nàng bước đến cửa nhà phòng chính, trong phòng cũng đang nói đến Khấu Xung, đầu tiên là tiếng của Hồ Hạnh Nương.
"Thằng bé này, cũng không biết là ai đã chọc nghẹo hắn, nhà cũng không muốn về nữa. Tôi đưa đồ đến cho hắn hắn cũng không cần, tiền cũng không cần, thực sự khiến tôi tức chết đi được."