Chương 60: Vai ác đã hắc hóa?
Bên kia, xe ngựa chạy như bay. Thời An vẫn còn chút sợ hãi, vỗ ngực hít một hơi. Trong đầu vẫn tràn đầy hình ảnh Mục Trì Thanh từng bước tiến đến gần.
Thần thái kia gần như giống nhau như đúc với hình ảnh trên bản vẽ. Khi nhìn về phía nàng, đáy mắt tràn ngập sát khí và thờ ơ, lạnh nhạt vô tình. Chỉ khi nhìn chính diện mới có thể cảm nhận được sự sợ hãi và run rẩy. Làm cho nàng không hiểu sao có loại ảo giác bản thân là một con thỏ đang bị bóp cổ.
Năm năm này, không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng lúc trước nàng đã sắp công lược thành công rồi, tiến độ còn thiếu một chút nữa là đầy. Mới năm năm trôi qua, làm sao có thể quay trở lại vạch xuất phát rồi?
Trong đầu nàng tràn đầy suy nghĩ về chuyện của Mục Trì Thanh. Thế cho nên Thẩm Thời Hàn gọi nàng vài tiếng, nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu.
Thẩm Thời Hàn vươn tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, mang theo hàm ý an ủi, giọng nói chậm lại, hỏi “Vừa rồi có phải muội bị dọa rồi hay không?”
Sắc mặt hắn vẫn khó coi như cũ. Hắn ngồi xuống, bên cạnh là một thanh đao lớn, rất có khí thế quay đầu lại gϊếŧ bằng được. Nhưng Thẩm Thời Hàn vẫn còn lý trí. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn không thể ra tay động thủ trước mặt Thời An, để nàng nhìn thấy máu.
Nhưng vừa nghĩ nếu không phải vừa rồi mình kịp thời đuổi tới. Muội muội sẽ bị bắt đi, sắc mặt vừa hòa hoãn một chút lại xanh mét. Hay cho một tên Ninh Khang Vương, thật sự cho rằng nhà họ Thẩm bọn họ không có người sao.
Thời An nhìn Thẩm Thời Hàn phản ứng lớn như vậy. Tựa hồ chỉ cần nàng gật đầu một cái, đối phương nhất định lao ra tiếp tục cuộc chiến vừa rồi. Nàng đành phải vỗ nhẹ vào tay ca ca nàng, “Có một chút, nhưng hiện tại đã không sao rồi ạ.”
Nàng mím môi, hỏi: “Ca ca. Người vừa rồi chính là Nhϊếp Chính Vương mà trước đó huynh nói đến sao?”
Thẩm Thời Hàn chán ghét, cau mày. Hắn không muốn nhiều lời trước mặt muội muội. Chỉ tùy thản nhiên gật đầu một cái.
Lúc ấy phía sau quán trà náo loạn. Hắn đi tới mới phát hiện là thích khách trà trộn vào hoàng thành. Hắn khẩn trương điều động quân triều đình, lại lo lắng muội muội không may gặp phải cá lọt lưới. Lúc này hắn mới lập tức đuổi theo, ai ngờ lại bắt gặp đúng lúc muội muội bị Ninh Khang Vương nắm lấy cổ tay.
Nhưng ngay cả trong cơn giận giữ, Thẩm Thời Hàn cũng không hỏi gì. Hắn cái gì cũng chưa hỏi, một thanh đao liền bay qua, hiện tại bình tĩnh lại, rốt cuộc hắn mới nhớ tới hỏi một chút lúc ấy là xảy ra chuyện gì: “Lúc ta không có đó, Ninh Khang Vương đã nói gì với muội?”
Thời An do dự, lắc đầu nói: “Không có việc gì, hẳn là Ninh Khang Vương nhận sai người rồi.”
Thẩm Thời Hàn hoàn toàn không nghi ngờ gì. Hắn đã nói mà, muội muội hắn từ nhỏ đã dưỡng bệnh ở đạo quan. Sao có thể quen biết Ninh Khang Vương chó má gì chứ. Hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn Thời An ở trước mặt, cảm thấy Ninh Khang Vương chỉ lấy cớ nhận sai người. Rõ ràng đối phương thấy sắc nảy lòng tham, trong lòng có ý xấu.
Nhưng loại lời nói này hắn chỉ nghĩ thầm trong lòng, không thể nói ra ngoài.
Thẩm Thời Hàn cau mày, nói: “Đừng lo lắng, chuyện này giao cho ca ca xử lý.”
Thời An ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi nhiều. Trên quan trường đều có biện pháp khác để giải quyết sự việc. Nếu hôm nay không đánh nhau thì vấn đề kia cũng không khó giải quyết.
Trong lòng nàng đang nghĩ đến chuyện khác. Lát nữa trở về nhà, nàng gọi hệ thống ra chất vấn với giọng điệu lạnh lùng: “Nói cho tôi biết. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Sao thanh tiến độ lại trở về số không?”
Trước đó rõ ràng chỉ còn thiếu một chút cuối cùng. Muốn để nàng tiếp tục công lược, nàng còn do dự. Nếu gặp lại Mục Trì Thanh thì khi thích hợp, nàng sẽ hoàn thành nốt nhiệm vụ còn lại. Ai ngờ vừa gặp mặt lại hoàn toàn thay đổi.
Hệ thống rung lên dữ dội, như thể nó đã chịu đả kích không nhỏ. Hơn nửa ngày, mới oán hận nói: “Vai ác đã thay đổi rồi, biến thành trùm phản diện rồi!”
Nói xong, suýt chút nữa rơi lệ, nghẹn ngào không ngừng: “Nước Văn… Văn Uyên không ngờ đã bị hắn diệt!”
Khó khăn nói một câu. Lúc sau, tựa hồ nó được mở ra máy nói, nói liên tiếp: “Lão Hoàng đế băng hà! Thái Tử kế vị cũng bị hắn phế đi! Tiểu Thái Tử là một đứa trẻ hôi sữa mới 6 tuổi, có thể làm được cái gì. Quyền lực đều nằm ở trong tay một mình hắn!”
Hệ thống tức giận nói: “Lặp đi lặp lại! Lặp đi lặp lại!! Không cứu, lần này thật sự không cứu được nữa!”
Thời An nghe hiểu đại khái, không để ý tới câu của nói vô nghĩa cuối cùng của hệ thống.
Thầm nghĩ, khó trách hiện tại là Hưng Thịnh năm ba. Thì ra là do thay đổi Hoàng Thượng. Trước đó, nàng hoàn toàn không để ý tới. Nói như vậy, Hoàng thượng hiện tại là con trai Cao Hữu Hằng?
Hệ thống dường như phát điên, một hồi sau nó mới phát hiện thái độ Thời An có chút không đúng. Nó dừng lại hỏi: “Sao cô không mắng hắn?”
Thời An nhún vai: “Tôi không biết toàn bộ nên không nhận xét.”
Kỳ thật, trong lòng nàng vẫn có chút thiên vị Mục Trì Thanh. Hôm nay nàng đi ra ngoài, thủ đô Nước Thịnh phồn hoa hơn rất nhiều so với 5 năm trước. Nếu hắn là Nhϊếp Chính Vương giám quốc, như vậy đó cũng được xem là công lao của hắn.
Hệ thống bị nghẹn một chút. Sau một lúc lâu, nó đột nhiên tựa hồ nhìn thấy hi vọng.
Nó do dự một lát, thật cẩn thận thử nói: “Vậy ký chủ, cô có nguyện ý làm lại nhiệm vụ lần nữa hay không?”
Thời An ngay cả một giây cũng không do dự, nói: “Không muốn.”
Hệ thống nóng nảy: “Vì sao chứ. Vừa rồi không phải cô còn đồng ý nói chuyện giúp hắn hay sao? Hơn nữa, hắn để ý cô như vậy, nhất định sẽ đồng ý thay đổi tốt hơn.”
Thời An rũ mắt, kéo tay áo lên, lộ ra vết bầm tím ở cổ tay, hỏi: “Đây là để ý mà cậu nói?”
Hệ thống không nói lên lời: “……”