Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 44: Kẻ tình nghi. (1)

‘Siêu thị Viên Hải’ là một trung tâm mua sắm kiểu kho hàng nổi tiếng ở Đế Thành, trong đây đầy đủ đồ dùng hàng ngày, còn cung cấp rất nhiều hàng nhập khẩu.

Người mua sắm ở đây phải có thẻ hội viên, thực thi hệ thống tên thật.

Siêu thị Viên Hải rất lớn, có đến ba chi nhánh ở Đế Thành, khu Thành Nam chiếm diện tích mấy nghìn mét vuông, là nơi có quy mô nhỏ nhất.

Đan Thần Huân và Hạ Bân lấy thẻ cảnh sát ra, nhân viên công tác dẫn họ đi tìm giám đốc.

Giám đốc họ Lý hơn 40 tuổi, ông ta rất hợp tác, dẫn bọn họ đi đến nơi tính tiền của nhân viên.

“Đây là chỗ tính tiền của nhân viên...” Giám đốc giới thiệu với bọn họ: “Chúng tôi có rất nhiều nhân viên, nên thiết lập riêng quầy tính tiền tự phục vụ.”

Đan Thần Huân liếc nhìn nơi này, trong hành lang rộng khoảng ba mươi mét vuông, có thiết lập mười quầy tính tiền tự phục vụ, xung quanh không lắp đặt camera giám sát, chỉ lắp đặt còi báo động ở cửa ra vào.

Anh lấy tờ hóa đơn kia ra, vì để tránh làm bẩn nên đặt hóa đơn vào trong túi vật chứng.

Thông qua số liệu ở phía trên, Đan Thần Huân tìm được máy tính tiền.

Trong máy ghi chép lịch sử mua sắm trong vòng một tháng, giám đốc tìm khoảng thời gian 17:32 phút, ngày 18 tháng 6 và đã tìm ra thông tin khớp với hóa đơn này.

“Đúng là nhân viên công tác của chúng tôi.”

“Có danh sách nhân viên trực hôm đó không?” Đan Thần Huân hỏi.

“Có, cậu chờ một chút.” Giám đốc mở bảng trực ban điện tử trong điện thoại: “Siêu thị chúng tôi buôn bán 24 giờ, ngày thường có ba ca thay phiên nhau, đủ tám tiếng lại đổi một ca. Hôm đó sửa lại nên có rất ít khách hàng, chỉ có hai ca thay phiên nhau, đây là danh sách trực ban.”

Đan Thần Huân nhận lấy điện thoại, anh cẩn thận xem hết bảng danh sách này khá dài, có khoảng bốn năm trăm người.

Tiếp tục xem xuống dưới, ánh mắt anh hơi dừng lại trên cái tên nào đó.

“Đoán xem tôi thấy tên ai?” Đôi môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt đen láy của người đàn ông lộ ra vẻ sắc bén.

“Đỗ Vĩ Lập?” Đã đi theo anh hai ba năm nên Hạ Bân khá nhạy bén.

Đan Thần Huân chỉ một chỗ trên màn hình, trong cả bảng danh sách này có một cái tên rất nổi bật.

“Đúng là Đỗ Vĩ Lập!” Hạ Bân rất ngạc nhiên, lập tức cau mày lại: “...Không trùng hợp thế chứ? Nếu tờ hóa đơn này là của anh ta, chẳng phải anh ta là hung thủ sao?”

“Có phải hay không đi hỏi là biết ngay, về phần gϊếŧ người, tôi vẫn kết luận anh ta không phải là hung thủ.”

“Cảnh sát, cậu nói gì cơ? Đỗ Vĩ Lập là hung thủ?” Giám đốc nghe cuộc nói chuyện của bọn họ thì vô cùng hoảng sợ: “... Là hung thủ vụ án phân xác gần đây sao?”

“Ông biết Đỗ Vĩ Lập?” Đan Thần Huân không trả lời vấn đề của ông ta.

Có nhiều nhân viên như vậy thì không thể nhớ tên mỗi người được, người có thể khiến giám đốc nhớ kĩ, hoặc là chức vị cao hoặc là có điểm đặc biệt.

“Biết chứ, trong siêu thị có ai không biết cậu ta!” Giám đốc nói với bọn họ: “Đỗ Vĩ Lập nổi tiếng là làm việc liệu mạng, siêu thị chúng tôi có ba ca thay phiên, nếu trực ca đêm sẽ có tiền lương gấp đôi. Ngày nào cậu ta cũng nhận một ca sáng một ca đêm, liên tục làm mười sáu tiếng, cơ thể người này được làm bằng sắt, không hề biết mệt mỏi!”

Hạ Bân: “Anh ta làm cả ca sáng lẫn ca đêm?”

“Một năm 365 ngày, ngoại trừ một vài ngày lễ đặc biệt siêu thị không buôn bán, gần như ngày nào cũng thế.” Giám đốc Lý rất khâm phục người này, vì vậy có ấn tượng sâu sắc với anh ta.

Hạ Bân và Đan Thần Huân nhìn nhau, Đan Thần Huân: “Bây giờ anh ta có đang làm việc không? Có thể dẫn chúng tôi đi gặp không?”

Giám đốc nhìn đồng hồ: “Hình như hôm nay cậu ta làm ca sớm, từ năm giờ sáng đến một chiều. Bây giờ mới 18 giờ 25 phút, còn chưa đến giờ của ca đêm, chắc vẫn chưa tới.”