Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 42: Cậu chủ đã về! (4)

Đan Thần Huân đứng yên nhìn vào thẳng vào ông cụ, mãi một lúc sau ông cụ mới nói: “Đi theo ông.”

Sau khi nói câu này, ông cụ đi vào biệt thự, bóng lưng biến mất sau cửa đại sảnh.

Đan Thần Huân cau mày sải bước đi vào, lúc đi ngang qua bà Đan, bà kéo anh lại.

“Nói chuyện tử tế, đừng làm ông giận!”

“Con biết rồi.” Người đàn ông gật đầu, đi vào đại sảnh.

Trong phòng sách ở tầng một, Đan Chấn Thiên một tay chống gậy, một tay đặt sau lưng đứng trước cửa sổ sát đất. Đan Thần Huân đứng ở cửa phòng trong phòng, yên tĩnh như sắp đóng băng, bầu không khí áp lực.

Im lặng một lúc lâu, ông cụ chậm rãi quay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn anh chằm chằm: “Cháu còn biết quay về à! Tuổi còn trẻ lại nóng tính!”

Ông gõ mạnh cây gậy ba toong xuống sàn nhà, tạo ra một tiếng ‘cộp’ nặng nề.

“Trong đồn rất bận.” Đan Thần Huân thản nhiên lên tiếng, không nghe ra được cảm xúc trong giọng điệu.

“Công việc đó đáng để cháu liều mạng đến thế sao?” Ông cụ càng không vui: “Trong đồn, trong đồn, sớm muộn gì cũng có một ngày ông đánh bom đồn cảnh sát!”

Nghe ông cụ nói như vậy, Đan Thần Huân thấy không vui, khuôn mặt điển trai tối sầm lại.

“Xin ông đừng chỉ trích nghề nghiệp của cháu, cháu yêu quý nó, không ai có thể nghi ngờ nó. Nó là lý tưởng của cháu, ngay cả khi ông cảm thấy nó không đáng một đồng.” Anh nghiêm nghị nói từng chữ một.

“Vậy thì sao? Cháu định làm nghề cảnh sát mãi à?” Ông cụ nghiêm mặt, l*иg ngực phập phồng đang kìm nén cơn giận.

Đan Thần Huân im lặng, anh không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt ông. Chỉ cần hai ông cháu nhà họ Đan đối mặt với nhau thì thường nó chưa nói được bốn năm câu đã đối chọi.

Tất cả đều vì mãi mà Đan Thần Huân không chịu tiếp nhận sản nghiệp...

“Cháu nói đi!” Ông cụ nóng nảy, chỉ cần có chuyện không theo ý mình là ông sẽ nổi giận.

“Vẫn chưa đến hạn thỏa thuận năm năm trước, cháu sẽ không từ chức.” Ánh mắt anh kiên định, giọng nói bình tĩnh nhất có thể. Dù sao ông cũng là người lớn, anh kính trọng ông, không muốn làm ông tức giận.

Đan Chấn Thiên cau mày, ông trợn mắt nhìn cháu trai, thằng nhóc thối này vừa cố chấp vừa ương bướng giống hệt ông lúc còn trẻ.

“Thôi, mau cút đi! Ông không muốn thấy cháu nữa!” Ông cụ vung ba toong lên đuổi rồi quay lưng lại.

Đan Thần Huân khom lưng chào ông, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Anh lái một chiếc xe rời khỏi Đường Lan Lăng, xe của nhà họ Đan có biển số riêng, ở đầu có một chữ S hình dáng con rắn duy nhất trong cả thành phố.

Chiếc xe sang này quá lộ liễu, sau khi anh lái ra đường cái liền bỏ lại ở ven đường, lựa chọn đi bộ.

...

Tang lễ của Lục Chính Hùng kéo dài bốn ngày, ông ta được chôn cất vào chiều ngày thứ thứ.

Xét về địa vị và thành tựu của ông ta, phần mộ được dựng ở Lê viên. Lê viên là khu nghĩa trang dành cho tất cả cảnh sát và liệt sĩ hy sinh vì nhiệm vụ, tượng trưng cho danh dự cao nhất của giới cảnh sát.

Đan Thần Huân thức mấy ngày liền, sắp phá kỷ lục thời gian không ngủ dài nhất.

Tối hôm đó anh vội vàng quay về đồn cảnh sát Thành Nam, tập trung vào công việc.

Vụ án gϊếŧ người liên hoàn không có tiến triển gì, Tiếu Dương đi theo bà Cố mấy ngày phát hiện bà ta không chỉ tàn tật mà cơ thể còn rất yếu.

Bà ta đã phẫu thuật cắt bỏ hơn nửa lá phổi vì căn bệnh ung thu được hơn hai năm, nửa năm trước lại tái phát còn di căn ra khắp người, ngày nào cũng phải đến bệnh viện xạ trị một tuần một lần.

Với tình trạng cơ thể này, đừng nói đến việc gϊếŧ người, ngay cả xách vật nặng cũng khó.

Tuy có động cơ nhưng có thể loại trừ tình nghi gϊếŧ người.

“Bên siêu thị Viên Hải sao rồi? Hóa đơn mua sắm đó thuộc về ai?” Trong phòng họp tổ trọng án, mọi người ngồi quanh bàn, Đan Thần Huân là người hỏi đầu tiên.

Tiết Linh Âm lập tức đưa tài liệu cho anh: “Vì trả bằng tiền mặt nên không thể kiểm tra số thẻ ngân hàng... Mấy người thanh toán trong khoảng thời gian này đều nói không phải họ.”