Tô Cẩn đứng giữa hai cái bàn, trước mặt cô là xác nữ số một chỉ còn nửa thân trên ở trong kho hàng, sau lưng là xác số hai trong bụi cỏ, cơ thể bị chia thành hai nửa.
Có kiểm tra từng phần một, nhưng không phát hiện ra manh mối mới nào.
“Tôi có vài nghi ngờ...” Yên lặng nhìn mười mấy phút, Đan Thần Huân lên tiếng: “...Khi bác sĩ pháp y Tổng cục khám nghiệm, người bị hại thứ nhất đã phát hiện tay chân và đầu bị chặt vào khoảng thời gian khác nhau, cũng bị chém ngang lưng giống hai cái xác này...”
“Chờ đã!” Tô Cẩn chạy qua chạy lại nhìn xác, đột nhiên ngắt lời anh.
Cô đặt phần trên của hai cái xác ở cùng một bàn giải phẫu, im lặng nhìn chằm chằm.
“Có phát hiện gì sao?” Trì Triệt muốn đi tới, nhưng vẫn cố kìm lại.
Tô Cẩn giơ tay ra hiệu anh ta im lặng.
Hai người đàn ông yên lặng chờ đợi, trong phòng im lìm đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tô Cẩn cầm thước cẩn thận đo đạc thi thể, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại.
“Có vấn đề gì sao?” Chẳng biết Đan Thần Huân đã đi đến bên cạnh bàn giải phẫu từ lúc nào, cách cái bàn ba bốn mét.
Ánh đèn trong phòng mờ tối, đèn cho bàn giải phẫu không chiếu đến người anh, người đàn ông đứng nói chuyện trong bóng tối, khiến cô hơi ngạc nhiên.
Tô Cẩn cau mày, dù không thích nói chuyện với anh nhưng cô là người chuyên nghiệp, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến công việc: “Không biết có phải trùng hợp không, tôi cảm thấy nửa thân trên của hai cái xác này rất giống nhau...”
“Giống nhau? Thân hình ba người chết không khác biệt quá nhiều, vừa rồi tôi đã nói trong cuộc họp.” Đan Thần Huân không biết cô đang nói đến phương diện nào.
“Từ điểm bắt đầu đến chỗ cắt đứt chênh lệch 5mm.” Chính vì thân hình tương tự nên mới khiến cô càng nhìn càng thấy bất thường.
Ngoại trừ khuôn mặt, hai cái xác này không khác nhau nửa thân trên gần như là mấy, nếu quá trùng hợp thì sẽ không phải là trùng hợp.
“Có khi nào..” Cô nhìn chằm chằm hai cái xác, đôi mắt sáng ngời, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô.
Tô Cẩn đi lấy một dụng cụ ở trong tủ, Trì Triệt đi đến bên cạnh Đan Thần Huân, hai người đàn ông nghi ngờ nhìn cô.
Cô gái cầm một dụng cụ giống với cái chân, cô lần lượt đặt nửa thân trên của hai cái xác lên.
Cô không biết mình có nghĩ đúng không, cau mày nhìn chằm chằm thiết bị đo cân nặng, đôi mắt đen láy sáng ngời.
“Đúng là thế!” Cô ngước mắt lên, cách một lớp khẩu trang cũng có thể cảm nhận được sự vui sướиɠ của cô.
Trì Triệt nhẹ nhàng cong môi, chỉ có lúc làm việc cô mới ấm áp hơn, không xa cách với người khác.
Đan Thần Huân nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của cô, cô bác sĩ pháp y này luôn cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách, không ngờ cô cũng có lúc vui vẻ.
“... Hung thủ không chỉ có tâm lý biếи ŧɦái, còn là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nặng!” Cô chỉ vào cái cân.
“Sao lại nói thế?” Trì Triệt hỏi trước.
“Tôi nghĩ...” Không đợi cô gái lên tiếng, Đan Thần Huân đã nói trước: “Nửa thân trên của hai cái xác này có trọng lượng giống nhau?”
“Đúng, nửa thân trên số một nặng 39,15 cân, xác nữ số hai nặng hơn một ít là 39,9 cân. Cân nặng quá gần nhau, chắc chắn nó có liên quan!” Tô Cẩn nói với Đan Thần Huân: “Cái xác dưới nước đang ở đâu?”
Nói đến công việc, Tô Cẩn quên sạch những mâu thuẫn với người đàn ông này, hành động rất chuyên nghiệp.
“Được cất giữ trong bộ phận pháp y Tổng cục.” Đan Thần Huân đặt một tay trước ngực, một tay vuốt cằm, lúc nói chuyện trong đầu vẫn nhanh chóng suy nghĩ.
Cùng một hung thủ, ba người chết có thân hình giống nhau, nửa thân trên bị cắt ra có trọng lượng gần như nhau... Tất cả đều là manh mối có ích.