Thiệu Chính Dương đối diện với cặp mắt giống như sói đói mấy chục năm kia của Thẩm Hủ, bỗng dưng cảm thấy trái tim trở nên lạnh lẽo, sao cậu lại có cảm giác như thằng khốn bốn mắt này đã có chủ mưu từ trước với cậu thế nhỉ?
Thẩm Hủ nâng tay, dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi màu đỏ nhạt của Thiệu Chính Dương, sau đó cúi đầu trực tiếp hôn lên môi cậu.
Những lời mắng chửi còn chưa kịp thốt ra từ trong miệng Thiệu Chính Dương thì đã bị nụ hôn này ngăn lại.
Thẩm Hủ mạnh mẽ vói đầu lưỡi của mình vào trong khoang miệng Thiệu Chính Dương, nơi nơi càn quét nước bọt ngọt ngào.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Thiệu Chính Dương, nên cậu hoàn toàn không có kinh nghiệm, khuôn mặt dại ra, ngốc ngốc khờ khờ, ngay cả hô hấp cũng quên, cuối cùng bởi vì thiếu oxi mà khuôn mặt trở nên phiếm hồng.
Đầu lưỡi của Thẩm Hủ liếʍ qua lợi cậu, anh hôn rất tinh tế, tay cũng không rảnh rỗi, sờ tới đũng quần Thiệu Chính Dương.
Qυầи ɭóŧ của cậu đã sớm ướt đẫm, chỉ hôn một cái mà đã bắt đầu chảy nước rồi, thân thể này của cậu đúng là quá da^ʍ.
Tay Thẩm Hủ ngựa quen đường cũ mà lần mò tới lỗ l*и nhỏ xinh của Thiệu Chính Dương.
Trong nháy mắt vừa bị sờ thì chân Thiệu Chính Dương trở nên mềm nhũn, trọng lượng thân thể toàn dựa lên người Thẩm Hủ mới không bị té xuống đất.
Thẩm Hủ rút đầu lưỡi từ trong miệng Thiệu Chính Dương ra, đôi môi dán sát ở trên lỗ tai trùm trường thấp giọng nói: "Sao lại chảy nhiều nước như thế? Có cần tôi liếʍ cho cậu không?"
Thiệu Chính Dương dựa lên thân cây, thở hồng hộc, sắc mặt đỏ ửng. Cậu nhìn tên khốn học sinh giỏi giống như ác quỷ trước mắt này mà chỉ muốn mở miệng ra mắng anh: "Phắn ngay cho bố! Ai mà thèm để cho mày liếʍ... A... Mày...!"
Thiệu Chính Dương chưa kịp mắng xong thì Thẩm Hủ đã lột quần cậu ra, tách hai chân cậu sau đó bắt đầu liếʍ láp lỗ l*и ướŧ áŧ kia.
Nhìn học sinh giỏi ngồi xổm dưới đất bú l*и cho mình, Thiệu Chính Dương thật sự không có cách nào cự tuyệt được, ngón tay cậu luồn vào giữa từng sợi tóc của Thẩm Hủ, hơi hơi nâng hông mình lên, chủ động dùng lỗ l*и cọ xát với môi anh.
Môi Thẩm Hủ rất mềm, cũng lạnh lẽo, cọ lên đặc biệt thoải mái.
Lỗ l*и của Thiệu Chính Dương vẫn luôn rất nhạy cảm, chỉ cần đυ.ng chạm nhẹ một chút thôi thì đã chảy nước, đừng nói chi Thẩm Hủ dùng đầu lưỡi liếʍ l*и cho cậu. Vừa liếʍ được một chút thì Thiệu Chính Dương đã chịu không nổi, lung tung lắc đầu rêи ɾỉ: "A... Ưʍ... Không muốn... Haa... Ra... Ra rồi..."
"Mới liếʍ có một chút mà cậu đã ra rồi." Thẩm Hủ còn chưa kịp liếʍ đủ đâu, anh chen lưỡi mình vào trong hai cánh môi l*и, ậm ờ nói.
Lúc trước đầu lưỡi của Thẩm Hủ chỉ cọ xát ở bên trên lỗ l*и, không có đâm sâu vào trong, bây giờ mới là lần đầu tiên làm thế, Thiệu Chính Dương nhận thấy có dị vật đang xâm nhập vào trong l*и non của mình, sợ tới mức nghiêng người ra sau trốn đi, nhưng chỉ cần cậu né tránh thì Thẩm Hủ cũng sẽ đuổi theo cậu, đầu lưỡi vẫn cứ còn ở trong lỗ l*и cậu.
"A... Ưʍ... Mày nói một tiếng trước rồi vào sau thì chết à..!" L*и non ấy vậy mà bị đầu lưỡi của học sinh giỏi cướp mất lần đầu tiên, tuy Thiệu Chính Dương không chán ghét, nhưng điều này cũng quá đột nhiên, làm cậu không kịp chuẩn bị.
Thực mau Thẩm Hủ đã rút đầu lưỡi mình ra, Thiệu Chính Dương tưởng rằng cuộc yêu này đã kết thúc rồi, trong lòng còn cảm thấy có chút trống rỗng.
Nói xong Thẩm Hủ đột nhiên đẩy Thiệu Chính Dương nằm xuống nền cỏ.
Thiệu Chính Dương ngồi ở trên, Thẩm Hủ nằm ở dưới.
Thiệu Chính Dương ngồi ở mặt trên, nhưng bởi vì chân đã mềm nhũn nên cái mông của cậu trực tiếp ngồi lên trên mặt học sinh giỏi, cái l*и non nhầy nhụa nước nhờn cũng dán sát lên trên mặt anh.
Học sinh giỏi vươn đầu lưỡi hút một cái thật mạnh lên l*и non của cậu, sau đó chép miệng nói: "Vẫn rất ngọt."
Thiệu Chính Dương thực cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Mày im đi... Bú thì bú, đừng có nói chuyện nữa..."
"A ha... Mày... Mày bú mạnh như vậy làm gì..." Thiệu Chính Dương xoắn cái mông vểnh của mình, muốn tránh né động tác của Thẩm Hủ.
Thẩm Hủ giữ chặt mông cậu, không cho cậu lộn xộn, sau đó học sinh giỏi vùi cái mũi cao thẳng của anh vào trong lỗ l*и nhầy nhụa chất nhờn của trùm trường, hít sâu một hơi: "Thơm quá."
Thiệu Chính Dương có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên lỗ l*и mình do Thẩm Hủ thở ra, cậu rêи ɾỉ: "Ưʍ... Thằng khốn bốn mắt biếи ŧɦái..."
Thẩm Hủ mới vừa bắn tinh một lần, nhưng dươиɠ ѵậŧ lại chưa hoàn toàn mềm nhũn, không chỉ thế rất nhanh anh lại tiếp tục cương lên.
Thiệu Chính Dương từng nghe ai đó nói Thẩm Hủ có thói ở sạch, mỗi ngày đều phải mang theo khăn giấy, khăn ướt, giấy vệ sinh linh tinh, hệt như một nữ sinh nhỏ, cực kỳ thích sạch sẽ. Nhưng mà một người thích sạch sẽ như vậy lại đang đi liếʍ nơi bài tiết của một người khác, có phải khẩu vị quá nặng rồi hay không?
Thiệu Chính Dương xoắn mông mình, muốn né tránh: "Đừng... A... Dơ muốn chết..."
Thiệu Chính Dương dẩu mông, ngồi ở trên mặt Thẩm Hủ, trùm trường ở trước mặt người khác oai vệ cực kỳ, nhưng bây giờ lại có vẻ ngượng ngùng kỳ cục: "Đừng liếʍ mà... A a... Đừng..."
Cậu không cho liếʍ, nhưng Thẩn Hủ vẫn cứ liếʍ, đầu lưỡi ở trên c̠úc̠ Ꮒσα cực kỳ tinh tế mà liếʍ láp, mỗi một nếp gấp đều lây dính nước bọt của anh.
Thậm chí Thẩm Hủ còn duỗi đầu lưỡi của mình cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα.
Nhưng bởi vì c̠úc̠ Ꮒσα vẫn còn chặt quá, đầu lưỡi chỉ có thể tiến vào một chút thì đã không có cách nào đi vào sâu hơn được nữa.
Đầu lưỡi của Thẩm Hủ lại trở về với lỗ l*и đầy nước của Thiệu Chính Dương.
Nước l*и nhiều tới nỗi không ngừng chảy xuống dưới, làm cho đồng phục của Thẩm Hủ cũng bị thấm ướt.
L*и non đã trở nên cực kỳ mềm mại và ướŧ áŧ, đầu lưỡi Thẩm Hủ cực nhanh chen vào bên trong, đạt tới một độ sâu chưa từng có.
"A... Sâu quá... Rút ra đi... Làm ơn... Ưʍ... Không có thích đâu..." Trùm trường lắc lư cái mông dâʍ đãиɠ của mình, khóc lóc xin tha: "Đừng mà... A... Ưʍ... Xin cậu đó... Rút ra đi..."
Hốc mắt Thiệu Chính Dương phiếm hồng, cậu muốn bò về phía trước, nhưng lại bị Thẩm Hủ túm kéo về.
Thẩm Hủ từng nói muốn liếʍ nát cái l*и non của cậu, khi đó cậu còn tưởng rằng là anh nói giỡn, ai mà biết Thẩm Hủ lại có thể làm được.
"Ưʍ... Đủ rồi..." Trùm trường đã bị liếʍ khóc luôn rồi kìa.
Thẩm Hủ lại húp sò non một ngụm nữa mới chịu buông tha cho Thiệu Chính Dương.
Anh giúp cậu mặc quần vào, nói: "Đi thôi, về trường học."
Thiệu Chính Dương nhìn Thẩm Hủ với ánh mắt "mày không còn là con người nữa, tubikhongtinhiu", lỗ l*и cậu bây giờ rất là sưng đau luôn, làm sao còn có tâm trí để đi học được, không bằng về nhà lăn trong chăn cho sướиɠ thân.
Thẩm Hủ uy hϊếp: "Còn muốn bị liếʍ nữa à?"
Thiệu Chính Dương hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Hủ, sau đó cậu bò dậy, đi theo anh về trường học.
...
H: Xin nhắc lại là truyện tam quan rất nát, và nếu như bạn cảm thấy cảnh H ở chương này đã vượt qua giới hạn của bạn thì mình khuyên bạn nên lặng lẽ rút lui thôi, bởi về sau cảnh H còn hơn thế nữa.