Khó khăn lắm tôi mới ép được những người vừa nhiễm bệnh rời đi, nét mặt của họ chán nản, tuyệt vọng, vẫn còn rất nhiều cô gái tôi chưa chữa trị được, ánh nhìn oán trách của họ khiến tôi áy náy bất an.
Ở giữa khu tập trung vài người hầu đang xây dựng một sân khấu, Kim Nguyệt đang tự tay lắp đặt những ma trận lên đó.
Tôi cũng tới giúp nàng một tay, hai ma trận nàng lắp đặt là khuếch đại âm thanh và phát hình, nên cũng rất dễ dàng đã lắp xong, chỉ sau một giờ sân khấu đã hoàn thành.
Kim Nguyệt mặc bộ váy công chúa làm từ vải vóc thượng hạng, được trang trí những hoạ tiết vàng óng làm bằng Tinh Thần Kim, trên đầu nàng đội chiếc vương miện công chúa rực rỡ, bây giờ nàng đã tiến hoá thành Bậc 5, khuyến rũ và xinh đẹp hơn lần đầu tôi gặp nàng rất nhiều.
"Xin chào mọi người, ta là Kim Nguyệt, nhị công chúa của vương quốc." - Kim Nguyệt dùng giọng nói du dương dịu dàng tự giới thiệu bản thân.
"Ngay khi nhận được tin tức dịch bệnh, Hoàng Thượng rất lo lắng cho an nguy của mọi người nên cử ta đến đây."
"Mọi người có thể yên tâm được rồi, ta đã đem theo mười vị dược sĩ, tư tế, pháp sư, học giả đến.
Họ rất nhanh sẽ tìm ra biện pháp phòng ngừa và chữa trị cho mọi người."
Đám đông vốn đang rất hoang mang lo sợ, sau khi nghe Kim Nguyệt nói thì bình tĩnh lại.
Sau đó Kim Nguyệt sử dụng giọng hát của nàng, kết hợp với một loại ma thuật tinh thần thông qua âm luật, bắt đầu sử dụng kỹ năng Thanh Lọc Linh Hồn, giúp tâm tình tiêu cực của người dân dần tan biến.
Đám đông bị giọng hát của nàng mê hoặc, họ say mê nghe nàng hát, tạm thời quên đi căn dịch bệnh đang hoành hành.
Thậm chí ở phía xa cũng xuất hiện bóng dáng của những người nhiễm bệnh, toàn thân họ đã biến thành quái vật, nhưng vẫn giữ lại ý thức và suy nghĩ, nên họ cũng bị thu hút bởi giọng hát ngọt ngào của Kim Nguyệt.
Kim Nguyệt hát đến tận chiều, đến khi kiệt sức, không thể tiếp tục sử dụng ma thuật nữa thì mới quay về phủ thành chủ, tôi cũng đi theo nàng.
Chúng tôi đi đến đại sảnh trong phủ, các vị dược sĩ và tư tế đều có mặt trong phòng, thành chủ ngồi ở một cái ghế bên tay trái, nhường lại cái ghế cao nhất ở chính giữa cho Kim Nguyệt.
"Tham kiến công chúa!" - Khi Kim Nguyệt ngồi xuống ghế thì những người khác đứng lên hành lễ.
"Mọi người ngồi đi, hôm nay các vị có điều tra được nguyên nhân dịch bệnh hay không?" - Kim Nguyệt nhìn mấy vị học giả và tư tế.
"Xin công chúa thứ tội, chúng thần chỉ biết dịch bệnh này do một sinh vật kỳ dị nào đó gây ra, những tế bào ác tính sẽ xâm chiếm dần cơ thể bệnh nhân, biến họ thành quái vật.
Còn do sinh vật nào gây ra, hay cách lây nhiễm thì chúng thần vẫn chưa điều tra ra được." - Vị học giả áy náy nói, cả một ngày mà không điều tra được chút thông tin gì mới khiến ông ta cảm thấy mình rất có lỗi.
"Thành chủ, ông kể mọi thông tin ông biết về căn bệnh này đi." - Kim Nguyệt nói với thành chủ Vân Thiên.
"Căn bệnh này bắt đầu xuất hiện vào hai tháng trước.
Lúc đầu người bệnh chỉ nổi những mụn nhọt màu đen, những loại bệnh này thường không đáng lo, ai cũng nghĩ sẽ chỉ vài ngày là khỏi.
Nhưng sau đó những mụn đen to dần, lan ra khắp cơ thể, biến người bệnh thành quái vật."
"Lúc đầu chỉ vài người bị, tôi liền cách ly họ, nhốt họ vào ngục tối.
Nhưng số bệnh nhân vẫn tăng dần, chỉ sau vài ngày số bệnh nhân tăng lên hàng ngàn.
Ngục giam cũng không đủ chỗ để nhốt họ nữa."
"Tôi bắt buộc phải dùng phương pháp Hy Sinh để dập dịch.
Tôi ra lệnh gϊếŧ tất cả bệnh nhân rồi đốt xác họ." - Thành chủ cắn răng nói, ông ta lo lắng nhìn sắc mặt của Kim Nguyệt.
"Xin công chúa thứ tội, tôi biết cách làm này là sai, nhưng những người bệnh không chữa được, họ còn sống thì sẽ lây sang người khác, nên tôi phải hy sinh họ vì lợi ích của số đông." - Vị thành chủ quỳ mọp xuống đất cầu xin tha tội.
Kim Nguyệt sắc mặt biến thành tức giận, nhưng chỉ vài giây sau trở lại bình thường.
"Ông kể tiếp đi." - Kim Nguyệt nhàn nhạt nói, khuôn mặt của nàng lạnh băng, không cảm xúc.
Đây mới chính là tính cách thật của nàng, hiếm khi nàng ngẫu nhiên bộc lộ ra, còn bình thường nét mặt vui vẻ lại là giả.
"Nhưng rồi bệnh dịch vẫn không biến mất, lượng người dân nhiễm bệnh vẫn tăng lên.
Có lẽ do việc làm độc ác này, nên đứa con gái nhỏ của tôi cũng nhiễm bệnh." - Thành chủ ảo não thở dài.
"Ông kể những đặc tính của căn bệnh này đi." - Kim Nguyệt ra lệnh, nàng dường như chán việc phải nghe thành chủ kể lể.
"Bệnh này sẽ chỉ gây bệnh cho sinh vật Bậc 3, sinh vật Bậc 4 có sức đề kháng bệnh tật tốt hơn rất nhiều nên không cần sợ loại bệnh này."
"Bệnh lạ không gϊếŧ chết người, mà biến họ thành quái vật, phần lớn bệnh nhân giữ nguyên thần trí, nhưng cũng có vài người phát điên do không chịu nổi hình dạng kinh dị của mình, biến thành quái vật thực sự."
"Bệnh này sẽ lây khi chạm vào các bệnh nhân, ngoài ra còn có một cách lây lan khác mà tôi chưa tìm ra được, cách lây này rất đáng sợ, giống như tử thần gọi tên, đứa con gái luôn ở trong phủ của tôi mà cũng nhiễm bệnh."
"Bệnh này khi mới bắt đầu sẽ chỉ là những nút đen, nếu dùng dao cắt bỏ thì không những không chữa hết, mà vết cắt sẽ lở loét biến thành màu đen, tình trạng bệnh càng xấu hơn."
Vị thành chủ kể ra rất nhiều đặc điểm của căn bệnh lạ, việc này giúp ích rất nhiều cho các dược sĩ và tư tế.
"Được rồi, nếu mọi người đã nắm được thông tin dịch bệnh thì hãy tiếp tục công việc, tìm ra căn nguyên và cách chữa trị càng sớm càng tốt." - Kim Nguyệt nhàn nhạt nói, nàng chuẩn bị đứng lên rời khỏi phòng thì bị tôi ngăn lại.
"Thực ra đêm hôm qua tôi đã tìm ra mầm bệnh."
Những người trong phòng nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị.
"Thật sao? Tôi vất vả từ chiều hôm qua đến giờ, đi khắp thành mà vẫn không tìm ra manh mối gì." - Vị học giả tỏ vẻ không tin.
Tôi liền lấy ra một cái lọ chứa những sinh vật nhỏ li ti ra.
Vị học giả tiến lên cầm lấy cái lọ, ông ta cẩn thận mở nắp, một đám khói liền bay ra.
Không cần tôi nhắc nhở, bàn tay vị học giả tạo ra một l*иg sáng bao vây lấy đám khói.
Đôi mắt ông ta phát sáng, đang sử dụng một loại kỹ năng phân tích nào đó, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Những người khác cũng nhao nhao lại gần, sử dụng đủ loại kỹ năng phân tích đám khói.
"Thứ này đúng là mầm bệnh thật, nhưng tôi không biết nó là loài gì, làm sao cậu có thể phát hiện ra được chúng thế?" - Vị học giả ngạc nhiên hỏi.
"Tối hôm qua khi tôi canh gác ngoài cửa, tôi thấy trên bầu trời xuất hiện những đám mây lạ, tôi liền đến quan sát thì phát hiện ra lũ vi khuẩn này." - Tôi kể lại sự việc tối hôm qua.
"Đây không phải vi khuẩn, đây là Ma Linh." - Đột nhiên nữ tư tế lên tiếng, sắc mặt nàng tái nhợt.
Những người khác giật mình nhìn nàng.
"Cô chắc chứ?" - Vị học giả hỏi với giọng e dè.
"Ông nhìn kỹ đi, vi khuẩn thì không có trí tuệ, nhưng đám khói này thì có đấy, cách di chuyển của chúng rất phối hợp, khác hẳn cách di chuyển hỗn loạn của vi khuẩn bình thường."
Vị học giả biến sắc quỳ sụp xuống.
"Xin công chúa ra chỉ thị, chúng ta phải lập tức lập ma trận diệt sát toàn bộ sinh linh trong toà thành này, tuyệt đối không ai được phép rời khỏi đây." - Vị học giả khủng hoảng nói ra.
"Hai người giải thích Ma Linh là cái gì đi, tại sao các người lại sợ hãi như vậy?" - Kim Nguyệt cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vị học giả đứng dậy, bắt đầu giải thích.
"Lúc đầu tôi nghĩ đây chỉ là một thiên tai cấp thảm hoạ, nhưng nếu là Ma Linh thiên tai, thì nó là một thiên tai cấp tận thế, có thể xoá sổ mọi sự sống trên thế giới này nếu bùng phát." - Vị học giả khủng hoảng nói.
Thiên tai chia làm ba cấp, cấp thảm họa có thể hủy diệt một thành phố, cấp diệt vong có thể hủy diệt một vương quốc, còn cấp tận thế thì có thể hoàn toàn hủy diệt cả thế giới máu.
"Trong cơ thể sinh vật luôn tồn tại rất nhiều vi khuẩn, bình thường những vi khuẩn này không gây hại, nhưng sau khi chết đi nếu oán niệm quá sâu đậm, khiến cho vi khuẩn đột biến, cơ thể bị phân hủy giải phóng vi khuẩn, trở thành mầm bệnh trả thù kẻ đã gϊếŧ chết mình."
"Thường thì sau khi trả thù xong thì dịch bệnh cũng sẽ suy yếu dần rồi biến mất."
"Nhưng có những dịch bệnh cực kỳ khủng khϊếp, càn quét qua nhiều thế giới, gϊếŧ chết tất cả mọi sinh vật.
Những căn bệnh này do Ma Linh gây ra, chúng là một loại vi khuẩn có trí tuệ, cực kỳ nguy hiểm."
"Một khi bị nhiễm bệnh do Ma Linh gây ra sẽ không chữa được, chỉ có cách đốt xác thiêu hủy."
"Bây giờ toà thành này xuất hiện Ma Linh, chúng ta không có cách nào tiêu diệt nó, chỉ có cách gϊếŧ chết tất cả mọi sinh vật trong thành, giam giữ Ma Linh lại, sau vài ngàn năm thì nó sẽ tự biến mất." - Vị học giả sợ hãi nói ra.
"Nhưng Ma Linh có gì khiến ông sợ hãi như vậy, tôi thấy nó chỉ là mấy con vi khuẩn thôi mà." - Tôi hỏi lại vị học giả.
Dường như quá sợ hãi, ông ta kể rất nhiều nhưng lại quên kể Ma Linh đáng sợ chỗ nào.
"Nói thật là tôi cũng không biết Ma Linh đáng sợ thế nào, vì những nơi nó xuất hiện, mọi sinh vật đều chết sạch." - Vị học giả vẽ ra viễn cảnh tăm tối.
Mọi người đều cảm thấy vị học giả này đọc sách quá nhiều nên gan quá nhỏ, bị mấy con vi khuẩn hù doạ.
Nữ tư tế đành thay ông ta giải thích.
"Ma Linh còn được gọi là Quái Vật Dịch Bệnh, theo kinh Sự Sống của thần điện thì Ma Linh là một vị Chúa Quỷ Hủy Diệt, nhưng lúc bình thường thì thân xác ông ta hoá thành hàng tỷ tỷ tỷ tỷ vi khuẩn, lang thang ở khắp các vũ trụ và thế giới khác nhau, gieo rắc các loại bệnh tật."
"Chúng ta cần gia cố ma trận phòng hộ toà thành, sau đó nghĩ cách tiêu diệt Ma Linh.
Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra thì chúng ta nên phong ấn toà thành này vài ngàn năm." - Nữ tư tế cũng nghiêm trọng nói.
Những người khác mặc dù không biết gì về Ma Linh, nhưng thấy hai vị học giả và tư tế căng thẳng như vậy, cũng biết đây không phải chuyện đùa, không ai lên tiếng, chỉ nhìn về Kim Nguyệt chờ nàng ra lệnh.
Kim Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, có lẽ nàng cũng không biết Ma Linh là thứ gì, nó có thực sự nguy hiểm như vậy hay không.
"Mọi người không nên quá lo lắng, chúng ta đã tìm ra mầm bệnh thì nên tiếp tục nghiên cứu cách chữa trị, có lẽ đây chỉ là một loại vi khuẩn lạ chứ chưa chắc đã là Ma Linh."
"Cuộc nói chuyện hôm nay không cho phép truyền ra ngoài, chỉ được phép thông báo là đã tìm ra phương pháp chữa trị để trấn an người dân.
Nếu để dân chúng hoảng sợ thì chúng ta sẽ mất khống chế, lúc đó chỉ còn cách diệt thành để tiêu trừ dịch bệnh."
Nói xong Kim Nguyệt liền bỏ đi, tôi cũng đi theo nàng.
Khi về phòng Kim Nguyệt ngồi trên ghế, luôn mặt mệt mỏi.
"Nàng đừng quá lo lắng, ta nghĩ là học giả với tư tế làm việc thiếu trách nhiệm, nên bịa ra một lý do kinh khủng để diệt thành rồi rời khỏi chỗ quỷ quái này sớm mà thôi."
"Ta thấy chúng chỉ là mấy con vi khuẩn, chỉ có thể gây hại cho sinh vật Bậc 3, chỉ cần tiêu diệt mầm bệnh, rồi chữa trị cho các bệnh nhân là xong." - Tôi bắt đầu đấm lưng cho Kim Nguyệt, giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
"Chàng không hiểu đâu, hai vị học giả và tư tế này là những người thường xuyên cùng em đi tiêu trừ thảm hoạ, em với họ từng xử lý nhiều dịch bệnh rồi, lần nào cũng rất dễ dàng, chỉ cần sử dụng ma trận Thanh Tẩy là chữa khỏi."
"Nhưng dịch bệnh lần này quá bất thường, có lẽ là do Ma Linh gây ra thật." - Kim Nguyệt ảo não nói.
"Cách tốt nhất là dùng ma trận diệt sát toàn bộ những người nhiễm bệnh và cả những người chưa nhiễm.
Sau đó phong ấn toà thành này lại giống như ý kiến của Đại Học Giả, nhưng làm vậy thì em sẽ mang tiếng xấu, dân chúng sẽ ghét em, sau này khó trị quốc."
Hoá ra cô nàng này không phải đang lo lắng cho người dân, mà nàng đang lo lắng cho danh tiếng của nàng.
"Nàng yên tâm đi, ta đã tìm ra mầm bệnh thì ta sẽ tìm cách tiêu diệt nó, nàng chỉ cần trấn an người dân, còn mấy vị tư tế, dược sĩ thì tìm cách chữa trị là được."
"Nhưng nàng phải trả công cho ta thật xứng đáng đấy." - Tôi nở nụ cười gian xảo.
"Hừ, trong đầu chàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc này." - Kim Nguyệt hờn giỗi.
"Nhưng nơi này có thể có người qua lại, chàng ráng chịu đựng đến khi xóa bỏ được dịch bệnh này, thϊếp lúc đó sẽ chiều chàng." - Kim Nguyệt uyển chuyển từ chối ham muốn của tôi, có lẽ nàng đang rất mệt mỏi vì áp lực.
Tôi âm thầm thở dài trong lòng.
"Tên Ma Linh chết tiệt!" - Tôi lầm bầm, đêm nay tôi sẽ tìm và tiêu diệt nó để có thể trở lại kinh thành càng sớm càng tốt.
Vậy là tôi đành nén du͙© vọиɠ của mình lại, chỉ vuốt ve xoa bóp cơ thể của Kim Nguyệt, giúp nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Khi nàng chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài trời cũng đã tối đen, tôi mở cửa thì thấy Mỹ Lệ đang ở ngoài cửa.