Chu tuyết dường như đã chán chơi cái trò giả trang này. Cô cởi khăn che mặt của mình. 3 tên kia lập tức nhìn ra môn đạo. vẻ mặt của bọn họ dần biến sắc, luống cuống không biết nên làm gì.
Chu Tuyết lạnh dọng nói:
- Trong cái thế giới này thì ức hϊếp kẻ yếu hơn là điều quá phổ biến. Ta không có muốn quản quá nhiều. Ta không thèm chấp nhặt các ngươi chỉ là muốn cho các ngươi 1 bài học đáng đời nhưng các ngươi lại dám nói có thành không. Khổ nhục kế hay đó nhưng trước mặt ta nó chẳng khác gì 1 trò hề.Người đâu, mang kẻ này ra ngoài.
Chu Tuyết không thèm quan tâm điều này. Cô không xử lý nhưng mà có lẽ số phận của những kẻ này và đường lang đã xác định. Ngoài kia không có thiếu những kẻ muốn nịnh bợ mà “vui lòng” trợ giúp cô.
Đột nhiên, từ dưới đất, Đường Phủ vùng dậy nói:
- Đại công chúa, mong tha mạng. Chỉ cần ngài tha mạng cho chúng tôi thì tôi sẽ lộ ra điều này.
Ánh mắt mọi người lại tụ về phía tên này. Chu tuyết lạnh dọng nói:
- Nói đi.
Biết đây là cơ hội cuối cùng của mình:
- Bẩm đại công chúa. Mấy hôm trước, có kẻ bí ẩn đi vào phủ tứ hoàng tử. Ta không dám nghe nhiều nhưng mà có 1 số từ mấu chốt, Khởi nguyên sâm lâm, hồ ly tuyết và ám sát.
Những kẻ khác không có quá nhiều cảm giác nhưng mà Chu tuyết và tiểu Đào lại biến sắc.Các cô đến nơi này để làm gì. Bởi vì cô nghe thấy được thông tin có tuyết hồ ly ẩn hiện quay đây. Sắp đến sinh nhật tổ nãi nãi, cô mới đến đây đê bắt 1 con về làm quà sinh nhật. Thông tin này chỉ là tình cờ cô biết được và chỉ có cô và tiểu Đào biết thông tin này. Chắc chắn kẻ này không biết được. Hắn biết thông tin chỉ có 1 lý do. Đây là 1 cái bẫy.
Vẻ mặt cô trở nên âm trầm. cô phất tay:
- Tạm thời nhốt bọn họ lại, trị thương cho bọn họ. Cố gắng mọi thêm càng nhiều thông tin càng tốt.
Màn hài kịch kết thúc nhưng nó lại đem lại 1 thông tin vô cùng lớn.
Chu Tuyết lên tiếng:
- Đã lộ rồi thì ta cũng nói luôn. Mục đích của chuyến đi lần này đúng như hắn nói, là vì tuyết hồ li. Ta muốn đem nó trở thành sủng vật để tặng tổ nãi nãi vào thượng thò cùa bà. Nhưng mà xem ra đây chính là 1 cái bẫy. Mọi người nghĩ sao.
Cơ hội thể hiện vậy sao có thể bỏ qua. 1 vị công tử lập tức đi ra nói:
- Đại công chúa, đây rõ ràng là 1 cái bẫy. Sợ rằng cũng không có tuyết hồ li đâu. Tạm thời chúng ta cứ án binh bất động đừng có hành động kém suy nghĩ. Cần vạch ra 1 kế hoạch để hành động.
Nhưng rất nhanh cũng có kẻ đứng ra phản đối và nói:
- Đừng nên quên bất cứ cuộc đi săn nào thì người đi sẵn cũng không đi vào luôn. Bao giờ chẳng cử những người đi mở đường và xác định sự có mặt của con thú mình cần. Ta đoán ở vùng này nhất định có hồ ly tuyết thật. Chỉ có thật thì kế hoạch ám sát của những kẻ thần bí đó mới có thể thành công. còn 1 tuần nữa là đến mừng thọ Chu Hồng lão thái thái. Bây giờ không đi bắt sợ rằng không kịp được đâu. Đại công chúa, xin ngài yên tâm. Chúng ta cũng không phải là cái mắc áo, dù cho bọn chúng có kế hoạch như thế nào thì ta cũng là người đứng trên nhất cản trở cho nàng.
Cũng rất nhiều người ủng hộ nhưng mà cũng có rất nhiều người phản đối. 2 thái cực phân hóa rõ ràng cãi nhau om củ tỏi lên.
- Trật tự.
Dọng nói của Chu Tuyết vang lên:
- Cả 2 bên đều có lý. Ta cũng đồng ý với việc Khởi Nguyên sâm lâm có hồ ly tuyết. Muốn hấp dẫn ta đến đây hiển nhiên phải có thứ đủ sức hấp dẫn ta. 1 tuần nữa là thượng thọ tổ nãi nãi, nếu bỏ qua hồ ly tuyết này thì ta cũng khó có thể tìm được 1 món quà nào tốt hơn. Nhưng mà ta cũng đồng ý với việc chúng ta cần cẩn trọng. Kẻ địch dám dụ chúng ta đến đây hiển nhiên bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng và lường trước được thực lực của chúng ta. Nhưng ta đoán sẽ không có chân tiên xuất hiện. Bởi nếu vậy thì hắn có thể lập tức đột kích ta chứ không cần dăng bẫy như vậy. Phải biết ta cũng rất thường xuyên ra ngoài.
- Do đó, khả năng cao nhất là trong khu rừng này có bí mật gì đó, 1 sát lộ có thể khiến chúng ta không có khả năng phản kháng. Chỉ cần tìm ra thứ đó, chúng ta hoàn toàn có thể không sợ hãi mà phải gϊếŧ.
- Ta tin các vị ở đây, hi vọng các vị giữ bí mật điều này và âm thầm phái người thăm dò xung quanh. Nếu vị nào có thể tìm ra thì ta sẽ trọng thưởng.
Có thưởng tất có dũng phu. Tiếng tán thưởng, tiếng vỗ mông ngựa vang lên không dứt.
Sau đó tất cả rút lui về điều động nhân thủ để mà bắt đầu tìm kiếm. Ai không muốn đại công chúa thiếu mình 1 thiên đại ân tình chứ.
Cả căn phòng chỉ còn 3 người. Chu Tuyết, tiểu đào và Chu Phàm. Chu tuyết mặt lạnh đi nhìn Chu Phàm nói:
- Cử người giám sát bọn họ, xem xem ai có hành động kỳ lạ thì báo cho ta.
Mắt Chu Phàm lóe lên ánh sáng khó hiểu:
- Ý công chúa là.
Chu tuyết hừ lạnh nói:
- Trong số đám này mà không có nội gián của kẻ muốn hại ta thì có mà mặt trời mọc ở đằng tây. Ta cố ý nói vậy là để an lòng những kẻ kia cũng như là để chúng lộ diện. Nếu ta đoán không sai thì chẳng mấy chốc sẽ có những cái bẫy xuất hiện ở ngay trước mặt chúng ta. Hừ, để xem ai là người dám ra tay với ta mà còn ngông nghênh như vậy. Lại còn dính lứu đến cả vị tứ đệ kia nữa. Sau chuyến này có lẽ ta phải đến dinh thự của vị đệ đệ thân yêu này mà làm khách thôi.
Hiển nhiên cô đang vô cùng giận. bị người ta tính kế không bao giờ là 1 cảm giác dễ chịu nhất là với những thiên chi kiều tử. Cô có thể đi sao, tất nhiên có thể. Nếu cô đi, mọi thứ có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng mà thân là 1 vị quân nhân, lo sợ sức mạnh của kẻ địch mà bỏ chạy là 1 hành vi không thể nào chấp nhận được. Cô muốn xem xem rốt cục kẻ nào muốn hại cô.
Chu Phàm dường như có chút bận tâm nói:
- Nhưng mà chúng ta vẫn nên cẩn thận hơn. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Chẳng may có chân tiên đến thì mọi thứ không hay rồi.
Điều mà Chu Phàm nói đến là liên quan đến 1 luật ngầm ở tiên giới. Chân tiên trở lên không thể nào ra tay bắt nạt những kẻ yếu hơn độ kiếp kỳ. Đây chính là do tiên Môn đặt ra sau khi rất nhiều thiên tài bị nghiền ép. Để thực hiện điều đó thì Sát Tiên lệnh được tạo ra. Mỗi khi Sát Tiên lệnh được đưa ra thì toàn bộ tiên giới sẽ 1 hồi gió tanh mưa máu, cả tiên giới đều đồng loạt xuất động đi gϊếŧ kẻ dám làm trái lệnh kia. Từ khi luật này bắt đầu thì Sát Tiên Lệnh đã xuất hiện 3 lần kéo theo rất nhiều vị tiên phải ngã xuống để chứng minh quyền uy của mình.
Cũng chính vì thế mà việc thiên tài ngã xuống sớm đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng không có gì là tuyệt đối. Nhất là với những kẻ phi thăng. Có những kẻ được ghi danh thì cũng có những kẻ phi thăng mà không được đánh dấu. Và đó chính là những kẻ sẽ bị lợi dụng để ra tay diệt sát các vị thiên tài.
Không lạ khi mà vị này lo lắng điều đó. Bởi chỉ có chân tiên ra tay mới chắc chắn 100% thành công diệt sát vị đại công chúa này.
Chu Tuyết nghĩ đến điều đó sao, tất nhiên là có. Nhưng cô vẫn rất tự tin. Cô nói:
- Chính vì thế nên ta mới để ngươi quan sát những kẻ này. Chỉ có thêm thông tin chúng ta mới có thể nắm quyền chủ động trong tay.
- Thực hành đi.
Chu Phàm biết mình không thể cản chỉ có thể cung kính cúi đầu và rời đi. Hắn vẫn còn nhiều chuyện cần làm để đề phòng tất cả.