Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 45

“Thanh Nguyên!”

Trưởng lão phái Thanh Hà đứng bên cạnh kêu lên, ánh mắt nhìn dồn dập về phía Nam Y.

Nam Y cứ thế tiếp nhận vị trí của Đàm Trăn, nàng hét lớn: “Tỷ thí kết thúc, Lý Thanh Nguyên phái Thanh Hà đối đầu với Tông Bắc Tịch phái Huyền Cơ, Bắc Tịch thắng.”

Mọi người giật mình nhưng không có bất kỳ tiếng vỗ tay nào, cũng không ai dám nói chuyện, người của phái Thanh Hà vội vàng lên sân đỡ Lý Thanh Nguyên xuống.

Nam Y nhìn thoáng qua thấy Đàm Trăn không có phản ứng gì, thế là dứt khoát tiếp tục chủ trì: “Trận tiếp theo, người thứ hai của phái Huyền Cơ Bắc Tịch đối đầu với người thứ nhất của phái Huyền Cơ Hoằng Uẩn.”

Nói thật, tông chủ nhìn cả buổi cũng không muốn để Hoằng Uẩn lên đài.

Hoằng Uẩn là chưởng môn tương lai mà hắn ta bồi dưỡng! Nếu gãy ở chỗ này thì lỗ to ấy chứ?!

Nhưng cũng không còn cách nào, Hoằng Uẩn là đại đệ tử, chẳng lẽ bảo hắn ta phải nhận thua? Như vậy thì hắn còn thể diện nào nữa! Rồi sau này dạy dỗ sư đệ sư muội kiểu gì?

Không giống như tông chủ có chút sốt ruột, còn Hoằng Uẩn ngược lại rất bình tĩnh, hắn ta đứng ở dưới sân mỉm cười với mọi người rồi cầm kiếm bay lên.

Lúc này Bắc Tịch vẫn cúi đầu đứng im, vết máu trên mặt đất cho thấy nãy giờ người đàn ông này chưa hề rời khỏi vị trí.

“Sư đệ, bắt đầu rồi, trên mặt đất có đối thủ của ngươi đâu.”

Hoằng Uẩn trêu ghẹo.

Bắc Tịch ngẩng đầu liếc hắn ta một cái, chỉ nói ra ba chữ: “Ta nhận thua.”

Sau đó liền xuống sân.

Trong khi đó, khi Nam Y nghe hắn nói hắn nhận thua, nàng cũng quay người đi ra ngoài.

Bắc Tịch cùng Hoằng Phù một trái một phải theo sau Nam Y.

Nhưng Nam Y vừa ra khỏi sân tỉ thí liền biến thành một làn khói trắng, nàng rời đi với tốc độ cực nhanh như không muốn người ta đi theo, hoặc có lẽ nàng không muốn Bắc Tịch đi theo.

Bắc Tịch thấy vậy trên mặt không hề có ý mở miệng giữ người lại, lại hoàn toàn không để ý đến cơ thể mình đang bị thương nặng, hắn trực tiếp vận chân khí Nguyên Anh* đuổi theo nàng, bỏ mặc Hoằng Phù đang tuyệt vọng la hét bên dưới cũng không thèm dẫn người theo.

Nam Y dùng một làn khói trắng đưa mình đến núi Thanh Vụ, mà Bắc Tịch dù bị thương nặng vẫn đồng hành với nàng như cũ, từ đây có thể thấy được thiên phú của hắn.

Chỉ có điều sự khác biệt chính là, Bắc Tịch vừa đáp đất, tay hắn liền không nhịn được ôm ngực rồi ho một vũng máu.

Chỉ thấy ánh mắt hắn gắt ngoan cường chằm chằm Nam Y, một lát sau mới chậm rãi cong đầu gối, quỳ gối trước mặt Nam Y.

Vẻ mặt Nam Y lạnh lùng, chỉ là khi nàng thấy thứ màu đỏ kia tâm trạng của nàng có vẻ không ổn định.

“Ngươi có ý gì?”

Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn đối phương, lời nói ra miệng cũng lãnh lùng đến cực điểm.

Cơ thể Bắc Tịch run rẩy, khóe miệng hắn lại trào ra một tia máu đỏ.

“Sư tôn, khụ khụ khụ.”

Lời vừa mới nói ra liền ho không dứt, máu tươi tranh nhau tuôn ra từng đợt.

Nam Y sợ tới mức lui ra sau một bước, trợn to hai mắt nhìn hắn, nàng hoàn toàn không ra tay nặng như vậy mà!

Tại sao lại xảy ra chuyện này vậy?

“Ngươi, sao vậy?”

Nam Y chần chừ hỏi, mấy sợi tóc đối phương dính máu ngưng tụ lại thành một sợi lớn dán sát mặt, trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu kia, Nam Y không biết vì sao lại nhìn ra một chút cảm xúc uất ức ngấm ngầm chịu đựng.

Nhưng hắn chỉ ngẩng đầu nhìn nàng mà không nói bất cứ một chữ nào.

Nam Y chán kiểu thế này, người như vậy không còn cách nào để trao đổi.

Vì vậy nàng liền quay người, mặc người nọ ở đó, đi bộ quay về phòng và đóng cửa lại.

Đồng tử Bắc Tịch co lại, cũng không dám tiến lên chỉ đành thành thành thật thật quỳ ở đây, mãi đến khi Hoằng Phù trăm cay nghìn đắng ngự kiếm chạy tới.

“Sư huynh, sư huynh, huynh bị sao thế này…”

Hắn ta gấp gáp là vì nhìn ra sư thúc đang rất tức giận, còn ra tay đánh Bắc Tịch sư huynh bị thương, nếu hắn ta không nhanh chóng đến sợ là từ nay về sau hắn ta không còn có sư huynh nữa ấy chứ.

Hoằng Phù có nghĩ tới trường hợp đến lúc đó sẽ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu mà lại không nghĩ tới cảnh này…

Trong sân vườn trống trải, chỉ có một mình sư huynh đang quỳ xuống bên cạnh một đống vết máu.

Ôi, vết máu!

“Sư huynh, huynh, huynh không sao chứ! Sao lại nôn ra nhiều máu như vậy!”

Tay hắn ta đỡ cánh tay Bắc Tịch, muốn đỡ người dậy nhưng không đọ lại cái người nhất định phải quỳ, bất động như núi.

“Sư huynh này, huynh cần gì phải làm vậy chứ!”

Hắn ta cũng không đồng ý chuyện sư huynh làm. Lúc trên sân tỷ thí, nhiều người nhìn như vậy mà sư huynh lại đánh Lý Thanh Nguyên thành thế kia, thể nào cũng kết thù rồi, hơn nữa cũng có rất nhiều người mắng sư huynh, ngay cả sư thúc cũng bởi vậy mà tức giận sư huynh, cần gì phải làm như vậy chứ?

Vì một Lý Thanh Nguyên, sư huynh…

Chỉ là hắn ta không biết sư huynh có thù oán gì với Lý Thanh Nguyên, nếu thật sự là thù sâu oán nặng thì chắc nhắn hắn ta sẽ đứng về phía sư huynh mình!

“Sư huynh, đệ giúp huynh gọi sư thúc!”

Nói xong liền đi tới trước cửa, lấy hết dũng khí mới giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.

Hoằng Phù cũng ở núi Thanh Vụ đã lâu, lá gan cũng dần dần lớn lên, nếu đổi lại là trước kia, hắn ta tuyệt đối không dám làm như vậy. Sư thúc đang giận nên hắn ta sợ mình vừa gõ cửa liền bị coi là nơi trút giận.

Từ khi hắn ta bắt đầu gõ cửa, ánh mắt Bắc Tịch vẫn luôn sáng lên nhìn chằm chằm cánh cửa, hắn hy vọng cánh cửa cứ thể mở ra.

Hắn không muốn nhận sai, cũng không cảm thấy mình làm gì sai, dựa vào cái gì Lý Thanh Nguyên có thể quyến rũ sư tôn của hắn mà hắn lại không được nặng tay với Lý Thanh Nguyên?

Rõ ràng khi hắn ra tay cũng đâu có vi phạm quy tắc đâu? Rõ ràng hắn không gϊếŧ hắn ta đâu, không phải à? Tại sao lại tức giận như vậy? Lý Thanh Nguyên đáng để nàng đối xử với ta như vậy sao?

Đây là suy nghĩ ban đầu của Bắc Tịch.

Khi cánh cửa kia hồi lâu vẫn không mở, Hoằng Phù liền quay đầu lại do dự nhìn hắn, hắn vẫn có suy nghĩ như vậy.

“Ngươi quay về trước đi.”

Giọng Bắc Tịch khàn khàn.

Hoằng Phù vốn định ở lại cùng hắn nhưng lại có một âm thanh nói chuyện bằng kênh mật nghe như ghé sát bên tai vang lên, âm thanh kia bảo hắn ta quay về.

Vì thế Hoằng Phù liền quay về, suy cho cùng hắn ta vẫn sợ Nam Y lắm.

Bắc Tịch lê cơ thể bị thương nặng nhưng vẫn không chịu đi, thân hình thẳng tắp quỳ bên ngoài.

Cũng không biết hắn đã quỳ bao lâu, từ ngày đến đêm, máu chảy ra đều khô khốc in sâu trên da thịt, ban đầu tâm trạng vẫn đang không nhận sai không biết sai cho đến bây giờ mới mơ hồ có chút hoảng loạn.

Sao sư tôn vẫn chưa đi ra, nàng không cần ta nữa à? Nàng không chịu gặp ta sao?

Rốt cuộc hắn đã nhạy cảm nhiều năm như vậy, hơn nữa ngay lúc này chỉ có một mình hắn lại còn có đủ không gian để suy nghĩ lung tung.

“Sư tôn!”

Bên trong không hề có bất cứ âm thanh nào.

Bắc Tịch cắn môi, hàm răng sắc nhọn lại cắn thành một dấu ấn tươi mới trên môi.

“Sư tôn, người ở đâu? Đệ tử, đệ tử…”

Bắc Tịch nói đến đây lại bị kẹt lại, chỉ có thể dùng ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Một lát sau, rốt cục bên trong cũng truyền ra tiếng linh lực dao động.

Ánh mắt Bắc Tịch sáng ngời, sau đó lại thấy luồng linh lực kia vọt ra khỏi phòng lướt qua hắn, sau đó đi thẳng xuống chân núi.

Ánh sáng trong mắt hắn dần dần tối xuống, hắn lảo đảo đứng dậy rồi nghiêng ngả rời khỏi Nam Uyển, đi theo bước chân Nam Y chạy xuống chân núi.

Hướng đi của Nam Y cho thấy nàng muốn đến đình viện nghỉ ngơi của phái Thanh Hà.

Nói như thế nào cũng do Bắc Tịch đánh người ta bị thương, Bắc Tịch không chỉ là đồ đệ của nàng, còn là của nàng… Đạo lữ, lại càng vì nàng mới ra tay tàn nhẫn với người khác cho nên tất nhiên nàng không thể đứng ngoài cuộc được.

Như một vấn đề của thực tế, lúc nãy nàng mới chọn đồ trong phòng nên mới lâu như vậy, nàng lấy nửa non số bảo vật trong nhẫn lưu trữ của mình ra.

Tuy rằng hiện tại người của phái Thanh Hà không có tý thiện cảm nào với Bắc Tịch, nhưng khi nghe đệ tử nói người tới là Nam Y tiên tôn thì vẫn vội vàng sửa sang y phục của mình rồi chạy ra nghênh đón.

“Khúc trưởng lão.”

“Nam Y tiên tôn.”

Hai người làm lễ xong Nam Y liền hỏi tình hình của Lý Thanh Nguyên.

Khúc trưởng lão lộ vẻ khó xử, bỗng có người chạy ra từ bên trong: “Trưởng lão trưởng lão, ngài mau đến xem, sư huynh tỉnh rồi.”

Là Thanh Viễn.

Nam Y nhìn sang.

Khi hắn ta thấy Nam Y ở đây, sắc mặt lại trở nên vô cùng đặc sắc lần nữa.

Nhưng giống như muốn làm mặt lạnh với lại nghĩ đến cái gì đó nên cố gắng khắc chế, cuối cùng vẫn hừ một tiếng với Nam Y, sau đó quay đầu kéo Khúc trưởng lão đi vào xem một chút.

“Vậy, mời Nam Y tiên tôn cứ tự nhiên.”

Nói xong, ông ta vội vàng đi vào với Thanh Viễn.

Nam Y cũng không đứng bên ngoài chờ, ngược lại đi theo bọn họ vào trong.

Trong phòng, Lý Thanh Nguyên đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, chỉ là sắc mặt tái nhợt để lộ vẻ mạng sống yếu ớt khiến người ta phải sợ hãi.

Lý Thanh Nguyên cũng thấy Nam Y, vừa thấy nàng hắn ta liền giãy dụa muốn xuống giường, sau đó lại bị Nam Y ấn bả vai bắt ngồi trên giường.

“Ngươi vừa bị thương nặng, không cần đứng dậy.”

“Tiên tôn… Sao lại đến đây.”

Lúc hắn ta nói chuyện giọng nói còn khàn khàn, hẳn là do cục máu đông bị kẹt trong cổ họng quá lâu.

“Ta đến xem ngươi, thuận tiện đưa chút đồ.”

Nói xong, Nam Y vung tay lên, trên mặt đất liền xuất hiện các loại pháp khí.

Dù cho phái Thanh Hà thuộc tứ đại môn phái, cũng chưa từng thấy nhiều tiên phẩm pháp khí như vậy, trong đó tản ra linh khí nồng đậm mãnh liệt, quả thực khiến người ta không thể mở mắt nhìn thẳng.

“Tiên tôn, đây là…”

Trong lòng Lý Thanh Nguyên có suy đoán nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể hỏi Nam Y.

Nam Y mang theo áy náy cười nói: “Bắc Tịch tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, cho dù là tỷ thí cũng không tránh khỏi ra tay quá nặng, ta thân là sư phụ của hắn tất nhiên phải nhận lỗi thay hắn rồi, những thứ này là để… Nhận lỗi với sư điệt, cho sư điệt dùng để dưỡng thương.”

Tính toán theo bối phận, Lý Thanh Nguyên đúng là sư điệt của nàng.

Chỉ là thân phận của hai người họ đều không thay đổi lại nên khi thoáng cái dùng xưng hô như vậy, cả hai đều có chút mất tự nhiên.

“Tiên tôn nghiêm trọng quá rồi, cái này chỉ là vết thương nhỏ, không nhận được nhiều pháp khí vậy đâu.” Lý Thanh Nguyên cúi đầu vẻ mặt có chút cô đơn.

Một khi Nam Y đã ra tay thì tuyệt đối không có thứ nào tầm thường, hắn ta cũng có thể nhìn ra những pháp khí này trân quý thế nào, mọi thứ đều chỉ có thể nhìn mà không thể cầu. Nhưng những thứ này, đều vì mua vết thương hôm nay hắn ta phải chịu mà thôi, chỉ vì để hắn ta không hận cái tên gọi là Bắc Tịch kia…

Nhưng lấy nhiều pháp khí như vậy mà tim Nam Y không đau à?

Tất nhiên là nàng có đau lòng rồi, đây là non nửa gia sản của nàng đấy.

Nhưng thằng con trai bất hiếu nhà mình làm sai! Nàng chỉ có thể gánh vác trách nhiệm thay hắn.

Càng nghĩ càng tức giận, nếu Bắc Tịch vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình thì nàng sẽ bảo hắn cút đi, tạm thời đừng xuất hiện trước mặt nàng.

Nghĩ đến dáng vẻ Bắc Tịch khi cút đi, tâm trạng Nam Y liền tốt hơn một chút, bắt đầu tạm biệt bọn họ: “Sắc trời cũng đã tối, ta đi trước đây, ngươi cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”

Ngoài trời đúng là tối thật, lúc này Khúc trưởng lão mới có phản ứng, nửa đêm nửa hôm Nam Y tiên tôn tới tìm đệ tử nhà bọn họ!

Mãi đến khi người đi rồi, ông ta mới sững sờ hỏi: “Thanh Nguyên, trước kia con quen Nam Y tiên tôn à?”

Lý Thanh Nguyên cúi đầu, đôi môi tái nhợt cử động hai cái: “Không quen ạ.”

Nàng nói ngày sau cứ như người thường, đại khái ý nàng là không quen biết nhỉ.

Khi Nam Y rời khỏi nơi này, nàng vốn không muốn trở về gặp nghiệt đồ nhà mình, nhưng nàng lại ngửi được mùi máu tương thoang thoảng trong không khí, sắc mặt nàng bất chợt lạnh lẽo.

“Ra ngoài!”

Bắc Tịch đi ra từ trong bóng tối, khi đi tới trước mặt Nam Y liền phịch một tiếng quỳ xuống.

“Ngươi lại theo dõi ta?”

Nàng tức đến mức ngay cả xưng hô vi sư cũng không nói, trong đôi mắt lạnh như băng cứ như có ngọn lửa đang cháy, bị cơn thịnh nộ lấp kín.

Hiển nhiên là nhớ tới lần trước.

Trong lòng Bắc Tịch cũng run lên, ngước đôi mắt đầy hơi nước lên nhìn nàng.

“Đệ tử chỉ sợ, sợ sư tôn đi rồi.”

Cằm và cổ hắn toàn là vết máu, trông rất thê thảm.

Nam Y tức giận, muốn nói nàng có thể đi đâu đây? Dù nàng có đi thì có thể không đưa hắn đi cùng à? Nhưng rốt cuộc nàng vẫn cố nhịn, vẫn muốn cho Bắc Tịch một cơ hội” “Vậy ngươi có biết sai không?”

Con ngươi Bắc Tịch co lại nhưng vẫn lắc đầu, trước khi Nam Y thay đổi sắc mặt hắn vội vàng nắm lấy góc áo nàng: “Sư tôn, chẳng lẽ người sẵn sàng đánh ta bị thương đến mức này vì hắn sao!”

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Thanh Nguyên: Ngươi ăn không nói có, nói bậy, ăn nói lung tung!