Trà Xanh Câu Dẫn

Chương 11: Anh rể (cao H)

Tô Nhĩ Huyên rên lên một tiếng, vặn mông chuẩn bị ngồi xuống thì người đàn ông đã nhân lúc em không đề phòng lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ưỡn thẳng hông, con cá chà bặc to bự giữa hai chân hắn lập tức thẳng tắp đâm vào l*и da^ʍ của em. Vách thịt dâʍ đãиɠ cùng thân chim gắn bó chặt chẽ không một khe hở, cái bướm bánh bao non mềm khít chặt liều mạng mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ hắn, phê đến nỗi khiến cho Nghiêm Duệ Trạch không nhịn được gầm nhẹ."Óh shittt... L*и da^ʍ thật biết hút.... Tiểu Huyên... Không phải em vừa sinh con xong à.... Sao cái l*и da^ʍ này còn bót thế.... So với chị gái em chưa đẻ đái gì còn khít hơn.... Oh... Oh... Sướиɠ vãi.... Phê ©ôи ŧɧịt̠ quá..."

Nghiêm Duệ Trạch nắm lấy cái mông mềm mụp cong mẩy của em giúp em nhún càng dễ hơn, mà hắn cũng hừng hực đẩy hông, ©ôи ŧɧịt̠ bự hung mãnh đυ. ȶᏂασ l*и da^ʍ của em vợ.

"Aaaaaa.... L*и da^ʍ sướиɠ quá..... Côи ŧɧịt̠ bự của anh rể khoẻ quá đi.... A...ha... L*и non của Tiểu Huyên sắp bị đυ. hỏng rồi.... A....ahhhh" Hai tay Tô Nhĩ Huyên vòng qua ôm lấy cổ anh rể mình, đôi vυ' lớn trước ngực không ngừng đong đưa theo nhịp điệu của cơ thể, hai núʍ ѵú đỏ au bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu chảy sữa, nhiều lần lắc qua lắc lại bên cạnh khoé miệng của Nghiêm Duệ Trạch, như thể đang mời gọi hắn đến thưởng thức.

Nghiêm Duệ Trạch cũng không chút khách sáo há miệng ngậm lấy vυ' em, hai má hắn hóp lại, húp sùm sụp sữa chảy ra từ đầṳ ѵú, vừa bú sữa vừa không quên nâng mông đυ. l*и da^ʍ.

"Oh... sữa ngon quá.... sữa của em vợ hoá ra ngon như thế à... anh mà biết sớm là anh bú cho đã đời rồi.... Đâu để lãng phí nhiều như thế.... Ohhh..."

Đầṳ ѵú bị người đàn ông liên tục bú ɭϊếʍ khiến cho cả người Tô Nhĩ Huyên giống như bị điện giật không khỏi run lên, cao giọng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ: "A....a.... sữa bị anh rể bú hết rồi.... Hư...a...urgggg đầṳ ѵú sướиɠ quá đi.... Anh rể.... Ưʍ... bú mạnh lên anh... ohhh hút cạn sữa của Tiểu Huyên đi...ahhhh..."

"Óhhh... Tiểu Huyên da^ʍ quá.... đầṳ ѵú sướиɠ... thế l*и da^ʍ không sướиɠ à... cây xúc xích của anh rể đυ. l*и em không phê hả...ohhh...."

"Sướиɠ.... Cái nào cũng phê hết.... Cây xúc xích của anh rể đυ. Tiểu Huyên sướиɠ muốn chết.... Tiểu Huyên thật hâm mộ chị Nhã Hàm quá đi.... Lấy được một người đàn ông có ©ôи ŧɧịt̠ to thế này làm chồng.... Nhất định là.... Mỗi ngày đều được anh rể đυ. sướиɠ như lên tiên.... Aa...aa..."

"Bé da^ʍ à... oh...urggg... L*и da^ʍ thật biết kẹp.... không cần ganh tị với chị gái em.... l*и da^ʍ của bé cưng vừa bót lại vừa non.... nước da^ʍ lại còn nhiều nữa chứ.... trông chả giống người đã sinh con tý nào.... anh rể đυ. cái l*и của em rồi thì chẳng muốn đυ. cái l*и vừa thâm vừa lỏng của chị em nữa... ohh l*и nhỏ lại rụt lại rồi... Thích anh rể bảo cái l*и nát của chị em không sướиɠ bằng của em như thế à.... Tiểu Huyên đúng là một đứa em tồi nha..... Oh...."

Nghiêm Duệ Trạch nói mấy lời cợt nhả mà từ trước tới này hắn chưa bao giờ nói, hưng phấn đến nỗi không thể khống chế được, hoá ra đυ. người khác sau lưng vợ mình, đυ. em vợ mình lại phê như thế, cơ thể hắn từ trước tới nay chưa từng được nếm trải qua kɧoáı ©ảʍ như thế này.

Dù sao vợ hắn cũng chả ở bên, nam nhân nghĩ thế nào thì nói luôn thế đó.

"Ưʍ....a... không có mà... anh rể nói bậy... Tiểu Huyên nào có phải loại người như vậy.... Tiểu Huyên yêu chị Nhĩ Hàm nhất... Nhưng mà.... Côи ŧɧịt̠ bự của anh rể thật lợi hại... không biết sau này.... Tiểu Huyên còn có cơ hội được anh rể đυ. không nữa....ahhhh"

"Còn nhiều lắm.... Sau này chị em đi làm... anh rể sẽ ở nhà đυ. Tiểu Huyên... tối đến chờ chị em đi ngủ rồi... anh rể sẽ lén tới phòng em để đυ. em... Về sau anh rể sẽ chỉ đυ. cái l*и bót này của em vợ thôi... được không... ohhh urgggg... L*и da^ʍ kẹp chặt chút nữa...."

"A....a... như thế có có lỗi với chị em quá không..."

"Không sao đâu.... Hai ta lén qua lại là được.... Chỉ cần chị gái em không biết là được rồi.... Ohhh... ohhh sướиɠ quá.... Đυ. chết em.... Đυ. nát l*и con đĩ này...."

Hai cơ thể trần trụi tình cảm mãnh liệt triền miên quấn lấy nhau, âm thanh dâʍ ɭσạи không ngừng vang vọng trong không gian, tất cả đều bị Tô Nhĩ Hàm nhìn thấy hết thông qua màn hình TV, âm thanh cũng cực kỳ sống động rõ ràng. Hốc mắt nàng dần phiếm hồng, tức run cả người. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chắc chắn nàng sẽ chẳng thể nghĩ đến chồng nàng và em nàng sẽ có một cuộc giao hoan say sưa suồng sã như thế. Mà điều nàng không ngờ tới chính là chồng mình vậy mà lại nói mấy lời thô tục làm nhục nàng để gia tăng kɧoáı ©ảʍ!

Đây không phải là thật... thuốc... đúng rồi!!! Chắc chắn là do bị bỏ thuốc, nàng có chết cũng không tin hai người họ tự nguyện phát sinh quan hệ!!!

Tô Nhĩ Hàm ra sức ám thị mình, liều chết nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Bây giờ đây chồng nàng đang triền miên quấn lấy lưỡi em trai nàng, thô lỗ bú ʍúŧ. Tiếp đó nắm lấy mông em nàng rồi leo xuống giường, ôm lấy Tô Nhĩ Huyên vừa đi vừa đυ., màn ảnh chậm rãi di chuyển theo bước đi của chồng nàng.

Trước hết, chồng cô nâng mông em trai cô lên, sau đó khi ©ôи ŧɧịt̠ bự của hắn chuẩn bị tuột ra khỏi miệng l*и thì lại buông tay, cùng lúc đó hắn cũng đẩy hông đâm về phía trước, ©ôи ŧɧịt̠ khủng bố đâm mạnh vào trong lỗ l*и non nớt. Cứ lặp đi lặp lại như thế, Nghiêm Duệ Trạch ôm lấy Tô Nhĩ Huyên quăng em lên, cả ©ôи ŧɧịt̠ thô to mạnh bạo xỏ xuyên cái l*и da^ʍ của em, thậm chí vì quá phê, hắn còn lắc mông thọc ©ôи ŧɧịt̠ lung tung trong l*и em, lâu lâu lại liếʍ vυ' em khiến cho Tô Nhĩ Huyên sướиɠ muốn thăng thiên.

Tô Nhĩ Hàm cũng đâu có ngờ kĩ thuật của chồng nàng lại đỉnh của chóp như thế. Trước đây mỗi lần làm chuyện vợ chồng với nàng hắn chỉ dùng mỗi tư thế truyền thống để làm mà thôi, lần nào cũng vậy. Cũng chẳng bao giờ nói mấy lời thô tục phóng đãng thế kia cả, luôn dịu dàng khiến nàng thoải mái thư thái. Mặc dù chồng nàng rất ít khi bắn vào trong nàng, mỗi lần làm hắn đều sẽ đợi nàng lêи đỉиɦ xong rồi liền rút cây dùi cui còn đang cương cứng của mình ra rồi chui vào nhà vệ sinh thủ da^ʍ, nàng vốn cứ nghĩ chồng nàng hiểu cho nàng nên mới làm thế.

Té ra là do bướm của nàng quá lỏng, không bót đυ. không sướиɠ như em nàng sao?

Tô Nhĩ Hàm cắn răng ngăn cho nước mắt không rơi xuống, nàng nhìn vẻ mặt của chồng mình, đó là vẻ mặt đê mê sung sướиɠ mà nàng chưa bao giờ thấy. Người đàn ông ấy ôm lấy em nàng đυ. hồi lâu, sau đó đè em xuống giường, nơi giao hợp của hay người ngay lập tức đối diện với màn hình TV. Chỉ thấy mông chồng nàng điên cuồng dập lên dập xuống, căn ©ôи ŧɧịt̠ to khỏe đâm vào bướm của em trai nàng ra sức nghiền ép va chạm. Côи ŧɧịt̠ tím đen ở trong l*и ra ra vào vào, nhanh đến nỗi chỉ có thể thấy được tàn ảnh. Tinh mắt hơn một tý còn có thể thấy chồng nàng đang nắm lấy c̠ôи ŧɧịt̠ nhỏ nhắn đáng yêu của em trai nàng sóc lên sóc xuống.

Mà con sò non của em nàng cũng nhễu nhạo nước da^ʍ, tiếng va chạm thân thể cùng tiếng nước nhóp nhép kết hợp với nhau như một bản hoà tấu da^ʍ mỹ, cho thấy trận giao hoan này của bọn họ có bao nhiêu điên cuồng, bao nhiêu kịch liệt.

Tô Nhĩ Hàm bây giờ chẳng thể nhìn thấy vẻ mặt của chồng mình, nhưng có thể nghe được những tiếng lời thô tục của hắn và em trai mình.

"Bé da^ʍ à.... có sướиɠ không nào.... ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. l*и em có sướиɠ không.... Ohhhh... đυ. chết em.... đυ. chết con đĩ da^ʍ nhà em.... muốn bắn.... cục cưng.... cho em.... bắn hết cho em này.... Ohhhh"

"Anh rể.... Em cũng bắn.... Aaaaaa!!!"

Hai người ôm nhau hét lên, ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng nàng hung hăng đâm vào nơi sâu nhất trong l*и da^ʍ của em nàng, hai hòn trứng dái treo lủng lẳng dưới gốc ©ôи ŧɧịt̠ cũng bắt đầu run lên dồn dập rồi co rụt lại, ngay sau đó một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không hề báo trước phun thẳng vào nơi sâu nhất trong l*и da^ʍ.

Qua màn hình TV, Tô Nhĩ Hàm tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình phun tinh ngập l*и em trai mình, kế đó em nàng mềm mại nũng nịu nói: "Anh rể ~~ Anh bắn nhiều như thế...Tiểu Huyên lại mang thai thì làm sao~~~~"

"Sợ cái gì đâu... em không phải vừa mất con à. Anh rể cho em một đứa khác không tốt sao?" Nghiêm Duệ Trạch dỗ dành em.

Cuộc đối thoại khiến người khác tổn thương đã kích động thần kinh não của Tô Nhĩ Hàm, đầu nàng bắt đầu cảm thấy choáng váng quay cuồng. Trước khi nàng lâm vào hôn mê, giọng nói của người thần bí lại vang lên lần nữa.

"Vậy lần này ta thắng nhé, hahahaha...."

______

Khi Tô Nhĩ Hàm tỉnh lại một lần nữa, khung cảnh xung quanh vẫn như cũ không thay đổi gì cả. Thay đổi duy nhất chính là hai người trong màn hình đang vô cùng sốt ruột không ngừng kêu gào với nàng.

"Vợ ơi, tốt quá rồi! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!!!"

"Chị, chị ở đâu vậy!! Là ai bắt cóc chị thế..."

"Sao hai người biết...." Chuyện gì thế này? Tô Nhĩ Hàm nhíu mày, tự hỏi sao chồng nàng và em nàng tại sao lại nhìn thấy nàng qua màn hình được.

"Hì hì, tôi đã mở livestream nhá! Bây giờ TV ở phòng ngủ chính của cô có thể nhìn thấy tình huống của cô ở đây như thế nào. Có phải tôi quá đỉnh không?"

"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Tô Nhĩ Hàm tức anh ách rống lên.

"Thì tất nhiên là.... Tiếp tục đánh cược rồi~ không phải lần trước cô thua cược à. Ừm, đúng rồi đúng rồi, hai vị ở bên kia màn hình ới~~~, đặc biệt là chồng của Tô Nhĩ Hàm ấy. Tôi nói cho anh nghe một tin nha~~, cảnh giường chiếu của anh cùng em vợ hôm qua cô ta nhìn thấy hết rồi haha, full HD rõ ràng sắc nét luôn... hừm... cũng không đúng lắm nhỉ... Cô ấy ngất giữa chừng nên chả thấy được hai người chơi thêm hϊếp hai nữa. Mà thôi kệ đi, tôi đã quay lại rồi, tý nữa cho cô ấy xem lại nha~~!"

"Gì cơ?!!!"

Nghiêm Duệ Trạch kinh hồn bạt vía nhìn về phía vợ mình trên màn hình, trông thấy vẻ mặt nàng đau khổ nhìn mình, nháy mắt sợ hãi. Nhưng dù gì hắn cũng không phải thằng nhóc choai choai mới lớn, gặp chuyện khủng hoảng cũng không luống cuống tay chân ngay được. Hắn ép buộc mình bĩnh tĩnh lại, vỗ về Tô Nhĩ Huyên đang chết máy ngồi bên cạnh mình, điềm tĩnh giải thích với Tô Nhĩ Hàm: "Vợ à, em phải tin anh, tuyệt đối không phải do anh cố ý đâu, Tiểu Huyên cũng thế. Sở dĩ thành ra như thế là do anh và em ấy bị người ta bỏ thuốc, mà bây giờ anh có lý do để nghi ngờ người bỏ thuốc bọn anh chính là cái tên vừa mới nói chuyện kia!"

"Đúng... vậy vậy đó chị. Khi ấy em thấy đầu mình sao mà choáng thế, cả người cũng rất khó chịu, chắc chắn là do người kia hạ thuốc! Chị à, chị phải tin tưởng em và anh, bọn em không phải cố ý phản bội chị!" Tô Nhĩ Huyên sau khi phản ứng lại cũng bắt đầu hùa theo.

"Em... chị tin tưởng hai người mà. Thật ra, em đã sớm biết hai người bị bỏ thuốc rồi, em sẽ không trách hai người đâu...." Tô Nhĩ Hàm thở dài nói, nàng vốn chẳng nghĩ sẽ đi sâu thêm về vấn đề này, nhưng nghe bọn họ giải thích như thế khiến lòng nàng dễ chịu hơn rất nhiều.

"Hí hí... thật là, Tô Nhĩ Hàm ơi là Tô Nhì Hàm, cô nên nhớ rõ tôi đã từng nói tôi thứ tôi cho bọn họ uống chỉ là loại thuốc mê thông thường bán đầy ngoài chợ mà thôi, thuốc rất nhanh sẽ..."

"Anh im đi! Anh là một tên tội phạm bắt cóc, tôi sẽ không tin anh đâu!" Tô Nhĩ Hàm chẳng chờ gã nói xong đã quạu điên rống lên cắt ngang lời gã.

"Ứ hừ.... Phải không? Được thôi, một khi đã như thế thì lần cá cược thứ hai này tôi sẽ quyết định như này nhé~ Cô phải nghe cho rõ đấy, cả hai người bên kia màn hình nữa nha. Chính là~~~ nếu như hai người làʍ t̠ìиɦ trước mặt Tô Nhĩ Hàm thì hôm nay tôi sẽ thả cô ta đi, nếu không thì...."

"Nếu không thì sao?" Tô Nhĩ Hàm lo lắng tiến lên một bước.

"Hì hì, nếu không thì chị gái thân yêu của cậu sẽ -- như thế này này!"

"Aaaaaa!!!"

Người thân bí vừa dứt lời, dây trói trên người Tô Nhĩ Hàm bỗng nhiên xẹt qua một dòng điện, trong giây lát, nàng bị điện giật đau đớn hét lên. Chỉ vài giây thôi mà nàng đã cảm thấy cơ thể mình đau đớn không chịu nổi, thậm chí còn cảm giác được có một dòng chất lỏng chảy ra từ thân dưới của mình.

"Vợ ơi!"

"Chị!"

"Hai người đối diện ơi~. Nếu hai người không muốn thì Tô Nhĩ Hàm sẽ bị điện giật, đã rõ chưa nào?"

"Tôi biết rồi, tôi đồng ý với anh, đừng dụng hình với vợ tôi nữa!" Nghiêm Duệ Trạch hít một hơi thật sâu, trầm giọng đáp.

"Mình à... anh đừng như thế.. Ư..." Tô Nhĩ Hàm muốn chồng nàng từ chối, nhưng cả người nàng đau như chết đi sống lại khiến nàng ngay cả thở cũng khó khăn chứ đừng nói là mở miệng.

"Hì hì, vậy là đúng rồi á. Thế thì mong hai người biểu diễn cho tốt vào đấy, hai người làm tận tình một tí thì tôi cũng sẽ thả cô ta ra sớm hơn một chút. Tô Nhĩ Hàm, cô phải xem cho thật rõ ràng nhá, lần này chồng cô với em cô không có bị bỏ thuốc đâu nha~~~"

"Vợ à, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ cứu em ra!" Nghiêm Duệ Trạch nói xong lập tức ôm lấy Tô Nhĩ Huyên còn đang ngơ ngác, vừa lột sạch quần áo của cả hai vừa câu lấy cái lưỡi đỏ hồng mềm mại của em mà quấn quýt, mặc sắc hút lấy nước bọt trong miệng em, Tô Nhĩ Huyên ngọt nị rêи ɾỉ, gắng sức đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh rể. Tay hai người không ngừng vuốt ve cơ thể của nhau, đầu lưỡi sắc tình dây dưa hồi lâu, cho đến khi Nghiêm Duệ Trạch buông tha cho cái miệng nhỏ của Tô Nhĩ Huyên, mặt em đỏ bừng bừng, bé sò non hồng hào giữa hai chân em đã rỉ nước da^ʍ, đầṳ ѵú cũng bắt đầu chảy sữa.

Nghiêm Duệ Trạch xoay người em vợ của mình lại, để cho hai người đối diện với màn hình TV. Sau đó hai tay hắn nắm lấy đôi gò bồng nở nang của em, cúi đầu liếʍ mυ'ŧ dái tai trắng như ngọc thạch của em, hàm hồ nói: "Bé da^ʍ à, chúng ta phải cố gắng đυ. l*и thì mới cứu chị em được. Biết chưa?"

"Ưʍ...a... biết rồi... anh rể... anh rể nhéo vυ' Tiểu Huyên sướиɠ quá.... A..."

"Biết thế mà còn không mau nhếch cái mông lên, anh rể muốn đυ. cái l*и da^ʍ này của em..." Nghiêm Duệ Trạch vừa nói vừa để cây xúc xích Đức đáng tự hào của mình cọ cọ khe l*и nhỏ hẹp giữa hai chân em vợ, hắn chọc mở môi l*и, tìm đến hộŧ ɭε của em cọ xát từng chút từng chút một.

Đợi đến khi Tô Nhĩ Huyên vịn màn hình nhếch cái mông trắng nõn cong mẩy của mình lên, hắn bỗng nhiên dồn sức đập mạnh một cái, ©ôи ŧɧịt̠ bự "phóc" một tiếng nện vào trong lỗ l*и non nớt ngập nước, vách thịt căng chặt thi nhau mυ'ŧ lấy thân ©ôи ŧɧịt̠, làm cho hắn sướиɠ đến nỗi liên tục đẩy nhanh tốc độ giã ©ôи ŧɧịt̠, giã ©ôи ŧɧịt̠ vừa nhanh vừa mạnh, nhiều lần thụi ©ôи ŧɧịt̠ đến tận nơi sâu nhất bên trong l*и da^ʍ.

"Ohh ohhh... sướиɠ vãi.... l*и da^ʍ khít muốn chết... rõ ràng hôm qua đã đυ. em cả ngày rồi mà vẫn bót như cái l*и trinh thế...ohh... đúng là cái l*и cực phẩm mà.... Urggg.... Côи ŧɧịt̠ bự của anh rể phê chết mất...."

"Ahhhh... anh rể giỏi quá... Tiểu Huyên thích ©ôи ŧɧịt̠ bự của anh rể quá.... Chị ơi... ư...ahh.. Chị mau nhìn này.... Anh rể đang đυ. em chị này.... Aaaa dùng ©ôи ŧɧịt̠ thuộc về chị giã cái l*и của em này.... Aaaa... sướиɠ quá.... L*и da^ʍ sắp chịu không nổi rồi... a..."

"Ưʍ.... Vợ à... em đừng sợ.... Vì cứu em.... Anh nhận định sẽ cố gắng đυ. Tiểu Huyên.... Ohhh.... Cái l*и da^ʍ này đĩ chết đi được.... Côи ŧɧịt̠ bự của chồng em đυ. thế nào cũng không đủ... ohh.."

________