Trà Xanh Câu Dẫn

Chương 5: Cha kế và con riêng (H) [2]

"Ư...a....a... ba... sao ba lại bú... ư... bú √υ' của Tình Tình... a~" Thân thể Dư Tiếu Tình run rẩy, suýt chút nữa không thể nắm chắc gấu váy. Đầṳ ѵú của cậu truyền đến từng trận kɧoáı ©ảʍ tê dại làm cậu nhịn không được rêи ɾỉ, cảm giác sung sướиɠ sảng khoái ấy cậu chưa bao giờ được cảm thụ qua, thân thể yêu kiều bắt đầu nóng lên, hạ thể mấp máy chảy nước, Dư Tiếu Tình xấu hổ vô thức kẹp chặt hai chân cọ xát với nhau nhằm vơi bớt cảm giác khó chịu ngứa ngáy từ hạ thân truyền đến."Bé Tình Tình ngoan..... Không phải con bảo đầṳ ѵú ngứa sao... Ba liếʍ cho con... hút hút một tý là sẽ không ngứa nữa..... vυ' da^ʍ có thích không nào..."

"Thích... a... đầṳ ѵú bị ba bú thật thoải mái.... a ư... ba dùng sức bú √υ' con đi... ummm bên kia cũng muốn...." Dư Tiếu Tình được cha dượng bú phê muốn chết, cậu ưỡn ngực để đôi vυ' bự chảng của mình cọ cọ lên môi của Trịnh Hoằng Phong.

"Bé cưng... đừng sốt ruột.... đợi chút nữa ba hút sưng bé núʍ ѵú đáng yêu này rồu ba sẽ bú bên kia cho con... Vυ' da^ʍ thật mềm... ngon quá... Bé da^ʍ... nói cho baba nghe vì sao con nhỏ vậy mà vυ' đã như thế này rồi hả.... oh... còn to hơn cả mẹ con... da^ʍ nữa... hửm...."

"Ư...a...a... con không biết....a... ba ơi..... Hình như là do Tình Tình phát dục hơi sớm.... với lại vì con thích uống sữa bò.... cho nên... vυ' mới to như vậy....ư..a... a Ba... ba không thích vυ' bự của Tình Tình sao..."

"Sao mà không thích được..... baba yêu muốn chết đi được..... oh ohhh đúng là vυ' của thiếu niên* có khác.... baba không chịu nổi nữa... Nào... bé cưng ngoan... mở khoá quần ra cho ba nào.... Móc ©ôи ŧɧịt̠ bự của ba ra đi... mau lên..."

Dư Tiếu Tình ngoan ngoãn duỗi tay nhỏ ra, lúc cậu vừa kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống, con đại bàng màu tím đen cương cứng lập tức bật ra ngoài. "Bang" một tiếng đánh vào tay cậu.

"To quá đi..."

Trịnh Hoàng Phong nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cậu nhóc, hắn cắn cắn đầṳ ѵú cười nói: "Bé cưng.... không phải con cũng có sao?"

Phái Ngưng ngay từ ban đầu đã nói với hắn chuyện Tình Tình là song tính nhân, cho nên cái hắn có thì cậu nhóc chắc chắn cũng sẽ có.

"Nhưng mà... chim của ba lớn quá.... chim của Tình Tình nhỏ xíu xíu thui ý..."

"Phải thế không? Để ba xem nào..." Trịnh Hoằng Phong vừa nói vừa bẻ đùi nhóc ra, nhanh chóng kéo qυầи ɭóŧ của cậu xuống, qυầи ɭóŧ vừa bị tụt xuống, lộ ra một chú chim màu hồng phấn non mềm dựng thẳng, bên dưới nó là một bé sò sạch sẽ láng mịn không một cọng lông. Bé bướm xinh ướt đẫm nước da^ʍ, hai cánh môi hoa dính nước dưới ánh đèn bàn trông như đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

"Hừm... đúng là nhỏ thật.... nhưng mà đáng yêu lắm.... bé da^ʍ của ba... Làm theo ba nhé... nào... Nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự của ba nào.... cầm bằng hai tay..."

Giọng nói trầm thập của cha dượng như khói thuốc vờn quanh tai của Dư Tiếu Tình, cậu không biết Trịnh Hoằng Phong muốn cậu làm gì nhưng vẫn ngoan ngoan nghe lời dùng hai tay nắm lấy cây xúc xích bự kia, từ từ nắm chặt.

"Oh..... sướиɠ.... bé cưng... sục đi... làm giống ba này..." Trịnh Hoằng Phong vừa nói vừa nắm lấy con chim chích bông của cậu, bởi vì chim cậu nhỏ nên bàn tay to rộng của hắn dễ dàng nắm hết toàn bộ, nam nhân không dám dùng sức quá lớn, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên.

"A...a... ba... Tình Tình thấy lạ quá.... Kỳ ghê...ư...a..." Tình Tình được hắn sóc lọ cho, thân thể không tự giác mà uốn éo.

"Làm như vậy mới sướиɠ.... bé yêu... oh.... Nắm chặt hơn một chút nào... bé da^ʍ của ba..." Giọng Trịnh Hoằng Phong khàn khàn, hắn đỉnh hông, mượn tay của ông tướng con này để thủ da^ʍ, thắt lưng không ngừng duy chuyển. Hắn nhìn đầu ©ôи ŧɧịt̠ to bự của mình được bàn tay nhỏ nhắn của cậu nắm lấy liên tục ra ra vào vào, trên mã mắt bắt đầu phun ra một ít chất lỏng dính nhớp. Mà hắn thì đang một tay sục cu cho cậu, một tay mò đến bé bướm xinh xắn, vuốt ve khe l*и hồng hồng sau đó bắt lấy hộŧ ɭε nhỏ đang ẩn nấp ấn ấn nghiền ép rêu chọc.

"A...a... ba... nơi đó... nơi đó...đừng...a.." Dư Tiếu Tình há miệng thở dốc, mềm giọng rêи ɾỉ, áo ngủ của cậu đã sớm bị Trịnh Hoằng Phong cởi ra ném trên mặt đất. Bây giờ đây, cả người cậu trần trụi cùng cha dượng mặt đối mắt sục cu cho nhau, toàn bộ căn phòng đều nhuốm kín hơi thở tìиɧ ɖu͙©.

"Đừng sợ... bé Tình Tình ngoan... con xem cái l*и da^ʍ của con chảy nhiều nước chưa này.... da^ʍ quá..." Nói xong, người đàn ông chụm hai ngón tay lại, mạnh mẽ đâm vào trong sò non của cậu.

"Ư...a..a" Dư Tiếu Tình rên lên một tiếng, bàn tay đang nắm ©ôи ŧɧịt̠ hắn lại nắm chặt thêm một ít.

"Oh... Chính là như vậy.... bé da^ʍ.... hai tay mau động....o.." Trịnh Hoằng Phong thấp giọng thở dốc, ngón tay của hắn cắm thẳng đến chỗ sâu nhất trong l*и non, thịt l*и ướt nóng không ngừng co rút mυ'ŧ lấy hai ngón tay, hắn có thể cảm thấy bướm nhỏ chặt khít như nào. Hai ngón tay của hắn tách ra hơi cong lên, không ngừng moi móc ngoáy loạn xạ bên trong vách thịt, phát ra từng tiếng "òm ọp","òm ọp" dâʍ đãиɠ.

"Bé da^ʍ... con nghe cái bím da^ʍ của con hát có hay không này... ohh"

"A...ba... con chịu không nổi nữa... Hình như Tình Tình sắp... a... sắp..." Dư Tiếu Tình chưa bao giờ được nếm trải qua cảm giác như vậy. Cả người cậu như có một dòng điện lưu chạy dọc cơ thể không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu, dường như nó sắp phun trào ra ngoài

Trịnh Hoằng Phong cười cười, biết cậu nhóc sắp lêи đỉиɦ rồi, bàn tay nắm lấy c̠ôи ŧɧịt̠ nhỏ bắt đầu đẩy nhanh tốc độ hơn, hai ngón tay bên trong l*и non cũng tăng nhanh tốc độ đâm chóc, cuối cùng hắn dùng sức nhéo lên hộŧ ɭε nhỏ.

"A...a ..a....a...." Dư Tiếu Tình kẹp chặt mông, con chim chích bông cứng rắn hướng thẳng lên trên, thân thể cậu run rẩy phun ra một bãi nước da^ʍ thơm ngọt. Cùng lúc đó, c̠ôи ŧɧịt̠ xinh xắn của cậu cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà, từng thứ từng thứ rơi lên thân dưới của hai người.

Cậu nhóc mềm mại ngã vào l*иg ngực của ba mình, cơ thể vẫn còn run run, bỗng nhiên oà khóc nức nở

"Sao vậy Tình Tình?"

"Ba... Huhu... Mất mặt quá đi... con tè rồi....huhu..." Dư Tiếu Tình xấu hổ vùi mặt vào ngực của hắn, khóc đến thảm thương.

"Haha, không phải là tè đây.... Bé cưng của ba ơi..... Con là lêи đỉиɦ nên mới phun nước... Đây là một kĩ năng vô cùng vô cùng giỏi đó, mẹ con còn không biết làm, Tình Tình quả là cực phẩm mà." Trịnh Hoằng Phong ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc thơm thơm mấy cái, dịu dàng an ủi.

" Thật vậy ạ?"

"Tất nhiên rồi, ba có bao giờ lừa bé yêu đâu nào."

Dư Tiếu Tình khẽ thở phào, cúi đầu thoáng qua con đại bàng của ba vẫn còn đang hiên ngang tung cánh, lại nghĩ đến c̠ôи ŧɧịt̠ nhỏ đang mềm xoè của mình đã được ba thủ da^ʍ đến sung sướиɠ bắn tinh, cậu lo lắng hỏi: "Ba, con chim của ba chưa có bắn..."

"Muốn giúp ba hửm?" Trịnh Hoằng Phong ôm lấy bé cưng của hắn vào lòng, khàn giọng hỏi. Côи ŧɧịt̠ bự của hắn không một tiếng động cọ cọ lên cái l*и non mịn còn đang run rẩy của cậu.

"Muốn ạ."

"Này... Bé cưng, đợi tý nữa con phải ôm chặt baba nhé, baba phải dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự này đút vào cái bím xinh của con." Vừa dứt lời, ©ôи ŧɧịt̠ sưng tấy cứng rắn to đùng của người đàn ông mạnh mẽ đâm vào l*и nhỏ của cậu nhóc, một phát lút cán.

"Oh...oh... Bé da^ʍ của ba... cái l*и bót vãi... Còn biết mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ nữa.... ba sướиɠ quá...oh" Bởi vì cái l*и này vừa mới đạt cực khoái xong, bên trong còn nhầy nhụa nước da^ʍ, cho nên ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào vô cùng dễ dàng, thịt l*и chặt khít vừa ướt vừa mềm, co bóp mυ'ŧ mát thân ©ôи ŧɧịt̠ khiến hắn gầm nhẹ một tiếng.

"Ba... A.....a... Sâu quá... L*и nhỏ chịu không nổi... a.a..."

"Oh... Đúng là thân thể người trẻ tuổi có khác.... L*и bót mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ ba sướиɠ muốn chết... Bé cưng da^ʍ quá.... Cái l*и da^ʍ này thật biết cách hầu hạ gần ông mà... còn da^ʍ hơn cả mẹ con...." Thịt l*и non mềm gần như muốn cắn đứt ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, l*и non cắn chặt lấy cây xúc xích to lớn, sâu bên trong còn có một cái miệng nhỏ khác liên tục hút hút bao lấy đầu khấc của hắn, làm Trịnh Hoằng Phong sướиɠ tê người, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể thuận theo bản năng nguyên thủy nhất của con người động thắt lưng điên cuồng đưa đẩy chơi l*и.

"Đầu ©ôи ŧɧịt̠ bị cắn... Phê quá... Bé da^ʍ của ba... l*и con tuyệt quá đi mất... Có sướиɠ không.... Côи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ con có phê không..."

"Sướиɠ.... A... Phê muốn chết.... a a... ©ôи ŧɧịt̠ bự của baba tuyệt quá... ô...ba... người đã từng chơi l*и của mẹ chưa..."

"Oh...chơi rồi...nhưng mà l*и của mẹ con lỏng lắm.... Không chặt như của bé cưng... Lại còn vừa non vừa mềm như này nữa... L*и da^ʍ của bé cưng là tuyệt nhất.... ba yêu chết đi được.... oh...oh.... Côи ŧɧịt̠ bự của ba không chịu nổi..."

"Thật sao ạ... A... a.... Tình Tình tuyệt hơn mẹ sao..."

"Đương nhiên rồi... Ohhh... Vυ' với mông của bé cưng không những to hơn mẹ ....mà sờ lên còn vừa mềm vừa mịn... Làn da mẹ con vừa thô ráp, l*и lại còn lỏng.... Sờ lên một tý cảm giác cũng không có...oh..oh... TᏂασ chết con...bé cưng dâʍ đãиɠ của ba.... TᏂασ nát l*и con..."

"A...a...ba khoẻ quá... ȶᏂασ nát l*и Tình Tình rồi... Ô...a... ba..... Về sau ȶᏂασ l*и Tình Tình nhiều hơn được không..."

"Được... ba hứa với bé cưng .... oh oh.... Sau này sẽ ȶᏂασ Tình Tình.... Dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ l*и da^ʍ đến nứиɠ sảng nước nôi giàn dụa... Ngày nào cũng chơi con... Chơi chết bé yêu...oh... L*и da^ʍ thật mềm...thật khít... Côи ŧɧịt̠ nứиɠ muốn chết.."

"Mỗi ngày đều chơi Tình Tình...ư...a... Tình Tình vui quá đi... nhưng còn mẹ thì sao ạ... lỡ như mẹ..."

"Con không cần phải lo lắng.... Chúng ta bí mật chơi.... không để mẹ con phát hiện ra là được.... Không được.. ©ôи ŧɧịt̠ bự muốn bắn.... Bé ơi... ba muốn bắn.... oh ohh" Trịnh Hoằng Phong nổi lên ý xấu, hắn đỉnh hông, qυყ đầυ mạnh bạo tiến vào nơi sâu nhất của cậu nhóc, mã mắt thả lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng như súng bắn nước mạnh mẽ bắn vào vách tử ©υиɠ, nhanh chóng rót đầy toàn bộ tử ©υиɠ của cậu.

Thân thể Dư Tiếu Tình xụi lơ dựa vào người nam nhân thở hổn hể, Trịnh Hoằng Phong ôm chặt lấy cậu, hôn hôn đỉnh đầu của cậu, khàn giọng hỏi: "Bé yêu, có sướиɠ không?"

"Ưʍ... Sướиɠ lắm... ba ơi..."

"Có muốn chơi thêm lần nữa không?"

"Dạ."

Trong thư phòng lại lần nữa vang lên những tiếng kêu dâʍ đãиɠ, mà ngay bây giờ đây, Dư Phái Ngưng đang nằm trên giường trong ngủ chính ngủ ngon mơ đẹp, nào có biết chồng bà cùng con bà đội cho bà một cái nón xanh, hai người chơi đến điên loan đảo phượng, vô cùng vui vẻ.

____

Kể từ đó, Trịnh Hoằng Phong cùng con riêng của hắn chính thức phá bỏ xiềng xích cấm kị(?), hai người chin chuột ngọt ngào làʍ t̠ìиɦ hết lần này đến lần khác trong khi vợ hắn thì chẳng biết gì cả. Ngoại trừ thân thể của cậu nhóc khiến hắn cảm nhận được những cảm giác sảng khoái xưa nay chưa từng có, quan trọng hơn hết là hắn là người đã có vợ, thế mà lại cùng với con riêng của mình lσạи ɭυâи, kɧoáı ©ảʍ của việc nɠɵạı ŧìиɧ khiến cho cả tinh thần lẫn thể xác của hắn phấn kích một cách khó có thể lý giải, cũng khiến hắn bất giác trầm mê trong đó, không thể kiềm chế bản thân lại.

Song, Trịnh Hoằng Phong dần nhận ra việc cùng con riêng lén lút đυ. nhau sau lưng vợ chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn muốn tìm kiếm, muốn làm những việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa, việc có thể giúp hắn cảm nhận thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ hơn nữa. Để có thể giảm bớt nhưng cơn nứиɠ tình bất thường của mình do Dư Tiếu Tình gây ra(?).

Buổi sáng cuối tuần, Dư Phái Ngưng đi mua đồ ăn xong về đến nhà, vừa vào cửa liền bắt gặp hình ảnh chồng của mình đang ôm con trai mình ngồi trên thảm trong phòng khách, cái bàn trước mặt hai người họ trải đầy một đống tài liệu học tập, nam nhân đang cúi đầu thấp giọng cùng nhóc con làm bài tập.

"Ây za Tình Tình, sao hai người lại chạy ra phòng khách học thế?" Dư Phái Ngưng cười dịu dàng, bà đem đồ ăn vừa mua sắp xếp gọn gàng rồi sau đó trở lại phòng khách, thấy chồng mình thương con trai mình như vậy, mỗi ngày đều tỉ mỉ giảng bài cho Tình Tình, vì bà mà không ngừng nỗ lực làm một người cha tốt khiến bà cảm động không thôi.

"Tình Tình bảo phòng khách ánh sáng tốt hơn... Có tinh thần học tập hơn.." Trịnh Hoằng Phong ngẩng đầu, nhìn về phía vợ mình nói.

"Vậy... Được rồi, hai người cứ học từ từ thôi. Chồng à, vất vả cho anh rồi."

"Vất vả gì đâu.... Tình Tình vừa ngoan vừa nghe lời.... ở cạnh nhóc có khó gì đâu em." Người đàn ông nhân lúc bà không chú ý, chuyển động thắt lưng.

"A.... a...." Cậu nhóc cúi đầu, cắn môi liều mạng ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ của mình, cái tay cầm bút run lên nhè nhẹ

"Haha, được rồi, em biết anh thương cin mà. Nhưng mà Tình Tình, sao dạo này toàn thấy con mặc đồ ngủ thế. Phải chú ý cách ăn mặc chứ!"

"Ở nhà mà... a... Không sao đâu ạ..."

"Nhưng vẫn phải chú ý chút." Dư Phái Ngưng tùy ý lải nhải thêm vài câu, bà hiểu rõ tính cách của con trai mình, cứng đầu cứng cổ nói mãi không nghe, mấy lời lải nhải này của bà chắc chắc cậu sẽ không nghe lọt tai cho coi: "Đúng rồi, hai người nghe thấy tiếng ong ong ong gì không?" Bà loáng thoáng nghe được vài âm thanh hơi kì lạ, hình như là ở bên dưới bàn phát ra, Dư Phái Ngưng đang muốn khom lưng xem thử thì Trịnh Hoằng Phong đã lên tiếng cản bà lại.

"Em nói cái này à?"

Chỉ thấy nam nhân không chút hoang mang lấy từ dưới bàn ra một cái quạt mini

"Tình Tình không muốn ngồi điều hoà suốt, nhưng mông bé bị nóng nên lấy cái này đến để quạt cho mát."

"Ra vậy hả? Thôi, hai người chắc đang bận lắm, em không ở đây quấy rầy nữa." Dư Ngưng Phái vươn vai, chuẩn bị đi giặt quần áo.

Nhưng bà không biết, nếu bà khom lưng kiểm tra dưới bàn, sẽ lập tức bắt gặp cảnh con trai bà đang dang rộng chân, trong l*и cậu cắm một cái máʏ яυиɠ đang không ngừng chấn động, mà c̠úc̠ Ꮒσα của cậu thì đang ngậm lấy c̠ôи ŧɧịt̠ của chồng bà, chồng bà thì nâng eo hướng về phía trước đâm chọc, từng chút từng chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ trêu đùa thiếu niên non nớt.

"Bé da^ʍ.... Sướиɠ lắm à.... Côи ŧɧịt̠ bự đυ. c̠úc̠ Ꮒσα Tình Tình... có sướиɠ không hả...." Trịnh Hoằng Phong nghiêng đầu ngậm lấy vành tai mượt mà như ngọc của thiếu niên, đôi tay của hắn chui vào trong váy ngủ của cậu nắm lấy hai núʍ ѵú lôi kéo ngắt nhéo trêu đùa.

"Sướиɠ.... phê quá....a ...a ba.... Vừa này làm con sợ muốn chết.... Thiếu chút nữa là bị....a.... a mẹ phát hiện rồi....."

"Yên tâm đi...oh...oh... Cú© Ꮒσα da^ʍ chặt quá.... có ba ở đây... mẹ con còn lâu mới biết được.... Ohhh bé da^ʍ ơi... Thả lỏng chút nào....con sắp cắn đứt ©ôи ŧɧịt̠ ba rồi...."

Lúc này, bà lại đi tới trước mặt họ, nên Trịnh Hoằng Phong đành phải làm bộ làm tịch chỉ vào một câu trắc nghiệm, thấp giọng nói: "Tình Tình.... sao con lại bất cẩn vậy.... Oh... Con xem con làm cái này sai rồi.."

"A.... con xin lỗi ba...."

"Cho con một cơ hội...... oh oh... sửa đúng.... ba sẽ thưởng cho con nhé.... oh...oh" Người đàn ông lại bắt đầu diễn kịch ở trước mặt Dư Phái Ngưng, hắn vừa giả bộ nghiêm túc giảng bài cho cậu, vừa nắm lấy đôi vυ' bự của thiếu niên xoa lấy xoa để, còn không quên đỉnh hông chơi c̠úc̠ Ꮒσα của cậu.

Thực tế Dư Phái Ngưng không để ý chồng bà cùng con trai đang làm cái gì, nhưng nghe quá cuộc trò chuyện của hai người nên bà cảm thấy hắn chỉ là đang kiểm tra bài tập về nhà của con trai mà thôi.

______________