Thanh Xuân Năm Ấy Giờ Ra Sao?

Chương 38

Bạch Thái Lăng sau khi nhận được địa chỉ thì anh lập tức đứng dậy đi tìm cô liền. Trong đầu anh hiện tại chỉ có hình bóng dịu dàng của Lục Nhiên, nụ cười hồn nhiên của người con gái anh ngày đêm tìm kiếm. Nghĩ đến đó bất giác Bạch Thái Lăng nở nụ cười mà làm cả công ty phải rùng mình.

Bây giờ cũng là chiều, Bạch Thái Lăng vừa chạy xe mà vừa suy nghĩ nhìu viễn cảnh khi sẽ gặp lại Lục Nhiên. * Không biết cô ấy đã có chồng chưa? Nhìn thấy mình cô ấy có muốn gặp không?* Bạch Thái Lăng cũng có chút sợ. Anh sợ cô sẽ hận anh, anh sợ cô không muốn gặp anh nữa.

* Nếu như lần này gặp, cô ấy đã có chồng rồi thì mình sẽ chúc cho Lục Nhiên được hạnh phúc.* Chỉ cần thấy người mình thương có được hạnh phúc thì anh cũng cam lòng.

............. Tiệm bánh Lục Nhiên....

- Mẹ ơi......! Lăng Kiêu của mẹ về rồi nè! Lăng Kiêu vừa được Lung Linh chở về nhà liền chạy đi tìm mẹ liền.

- Tiểu Kiêu của mẹ về rồi sao? Lại đây mẹ xem con trai của mẹ hôm nay đi học thế nào nè? Lục Nhiên cúi xuống ôm con trai mình rồi hỏi

- Hôm nay trong lớp có những câu hỏi khó không bạn nào trả lời được. Nhưng một mình con lại trả lời đúng hết luôn nên con được cô cho một con dấu vào tập nè mẹ! Cô còn kêu khi nào tích được nhiều dấu cô sẽ tặng con một món quà! Lăng Kiêu vừa nói vừa khoe con dấu hình khủng long trên cuốn tập cho mẹ mình coi.

- Woa..... Tiểu Kiêu của mẹ giỏi quá ta! Thế bây giờ Tiểu Kiêu muốn mẹ thưởng cho gì nè!

- Ừm.....mẹ chỉ cần giữ lời hứa cuối tuần dẫn con lên khu vui chơi của thành phố là được rồi! Lăng Kiêu vui vẻ nói

- Ờm.... Oke! Cuối tuần mẹ sẽ dẫn Tiểu Kiêu đi đến khu vui chơi trên thành phố nhưng trước tiên bây giờ tiểu Kiêu phải đi tắm đã chịu không nè!

- Yeah..... tiểu Kiêu yêu mẹ nhất! Lăng Kiêu vừa chạy vào nhà vừa vui mừng nói lớn.

Lung Linh nghe thế thì cũng chỉ biết lắc đầu cười rồi đi vào nhà. Lục Nhiên đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp tiệm.

- Hai đứa về trước đi, để một mình chị dọn là được rồi! Lục Nhiên nhìn Thảo Tiên và Yến Tuyết rồi nói:

- Dạ để em phụ chị cho nhanh! Thảo Tiên vui vẻ nói, còn Yết Tuyết chỉ im lặng không nói gì. Lục Nhiên thấy thường ngày Yến Tuyết rất hoạt bát nhưng hôm nay lại im lặng thì thấy bất thường.

- Em có sao không vậy Yến Tuyết? Lục Nhiên lo lắng hỏi

- ........! Yến Tuyết im lặng không nói gì

- "Yến Tuyết có chuyện gì buồn á chị ơi! Em thấy từ lúc nó về nó đã như vậy rồi!" Thảo Tiên nói

Lục Nhiên sau khi nghe Thảo Tiên nói cũng phần nào hiểu được câu chuyện nên thúc giục hai đứa đi về.

…………

Sau khi Thảo Tiên và Yến Tuyết đã về thì một mình cô ở lại dọn dẹp tiệm.

* Leng keng*

- " Xin lỗi quý khách! Tiệm của chúng tôi đã đóng cửa! Mong ngày mai hãy quay lại! Lục Nhiên vừa lau bàn ghế vừa nói.

Nhưng mãi một lúc lâu Lục Nhiên vẫn không nghe thêm tiếng chuông đi ra nào nữa liền nói lại. " Nếu quý khách muốn ăn bánh thì ngày mai hãy quay lại ạ! Quán của chúng tôi đã tới giờ đóng cửa!" Vị khách đó từ nãy đến giờ im lặng không nói gì bây giờ mới lên tiếng:

- Lục Nhiên!

Động tác lau bàn ghế của cô bỗng dừng lại. Bao nhiêu năm rồi làm sao cô có thể không biết đây là giọng của ai được chứ. Lục Nhiên đứng thẳng dậy xoay người lại về phía người đối diện thì có chút bất ngờ!

Nhưng bây giờ Lục Nhiên cô chẳng còn một chút rung động nào cả, khuôn mặt lạnh tanh nhìn người đối diện. " Anh tới đây để mua bánh sao? Quán chúng tôi đóng cửa rồi ngày mai hãy quay lại."

Bạch Thái Lăng nhìn thấy cô, anh rất muốn chạy tới ôm cô nhưng khi nghe được câu nói của Lục Nhiên thì anh có chút hụt hẫng. Cô chỉ xem anh như một người khách đến mua hàng, một người xa lạ không quen không biết. Lục Nhiên thay đổi thật rồi.

Anh vẫn đứng đó, nhưng miệng lại thốt ra hỏi" Mấy năm nay em vẫn sống ổn chứ?"

- Lục Nhiên quay lại với công việc dọn dẹp nhưng vẫn trả lời anh " Như anh cũng đã thấy! Nếu không còn việc gì nữa thì xin anh về giùm cho!" Cô lạnh nhạt trả lời. Lục Nhiên không muốn còn bất cứ quan hệ gì với người đàn ông trước cửa nên cũng chẳng thèm nhìn một cái.

Anh vẫn đứng yên ở đó không động đậy, vì anh cũng chẳng biết phải nói gì. Bạch Thái Lăng chỉ biết bây giờ cô rất ghét anh và cũng hận anh lắm.

…………

Sau nửa tiếng thì Lục Nhiên cũng đã dọn xong. Để khăn lau bàn lại vị trí cũ rồi Lục Nhiên của ra ngoài khoá cửa tiệm lại. Bạch Thái Lăng thì tất nhiên cũng theo sau Lục Nhiên nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm.

Cô bước đi qua căn chung cư đối diện tiệm bánh rồi đi vào. Lúc này anh mới biết hóa ra nhà cô và chổ làm lại gần đến như vậy. Ấn nút thang máy đi lên Lục Nhiên cũng chẳng thèm để ý ai đi theo sau lưng mình.

* Ting* Tiếng thang máy dừng lại.

Cô bước ra rồi tới căn nhà có số mình ở và ấn vân tay mở cửa vào nhưng Bạch Thái Lăng vẫn cứ đứng kế bên vậy làm cô có chút khó chịu liền quay sang nói.

- Phiền anh né ra cho tôi vào nhà!

- Lymarie-.

Mọi người nếu đọc truyện thấy hay thì cho mình xin một like để mình có thêm động lực nhé!!😘😘