Nếu Đồ Cổ Biết Nói Chuyện

Chương 13

Lập tức, cái miệng đang há to ra vì kinh ngạc của nó đóng lại, ánh mắt cũng yên tĩnh trở lại.

“Xì, tôi còn tưởng cô giỏi thế nào, ra là vẫn đang học. Mấy thứ mà cô còn đang học thì đừng có làm trên người ông đây nhé, tránh việc cô càng sửa ông đây càng hỏng.” Tượng gốm nhỏ có hơi buồn bực nói, xuất hiện tia hy vọng, rồi lại biến thành sự thất vọng, nếu là ai thì cũng không vui nổi.

Tượng gốm đang cáu bẳn, thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện, trực tiếp nằm xuống nhắm mắt lại.

Cận Mộc Đồng: “.....”

Đối diện với thái độ của tượng gốm nhỏ, thế mà cô lại chẳng nói lời nào.

Điều này tượng gốm nhỏ nói không sai, người sửa chữa đồ cổ là một nghề cần am hiểu những kiến thức chuyên ngành của nhiều môn học, đồng thời cũng cần phải có sự kiên trì và nỗ lực vô cùng cao.

Phục chế thành công, chính là cho đồ cổ được một lần tái sinh, phục chế không thành công, vậy sẽ làm tổn hại đến giá trị vốn có của đồ cổ.

Cận Mộc Đồng không cho rằng người mới đổi nghề giữa chừng như cô, có thể đủ trình độ sửa được tượng gốm nhỏ.

Tuy cô từng mất mấy ngày để đọc cuốn sách “Hướng dẫn phục chế đồ cổ”, nhưng không có kinh nghiệm thực hành thực tế, muốn lên tay nghề phải phục chế đồ cổ thật, nếu nỡ sửa hỏng, thì cô sẽ hối hận đến đau lòng chết mất.

Cô trầm mặc một lúc, dè dặt đề nghị: “Hay đưa cho chú hai giúp đi, tôi thật sự không có chút kinh nghiệm nào.”

Cô chỉ nghe thấy bức tranh cổ cười nhẹ hai tiếng, tiếng cười của anh tràn đầy thiện ý, nhưng lại mang theo một chút nhắc nhở không lời.

Trong đầu Cận Mộc Đồng, đột nhiên xuất hiện biểu cảm trước khi rời đi của chú hai, bản thân cô cũng bất lực bật cười.

Cũng tại cô quá ngây thơ, chú hai chỉ mong sao cô nhanh chóng đóng cửa tiệm thôi.

“Cô kinh doanh tiệm đồ cổ, không phải một sớm một chiều, không thể mãi mãi dựa vào người khác như thế được, chung quy lại đều phải trải qua giai đoạn khởi đầu, vả lại, nhà họ tuy là có người phục chế, nhưng cũng chỉ là đồ đệ học nghề, trình độ bình thường, nếu cô thật sự nỗ lực, không bao lâu nữa sẽ vượt qua ông ta.” Bức tranh cân nhắc nói, có mang thêm chút cổ vũ.

“Thật sao?” Ánh mắt Cận Mộc Đồng đột nhiên sáng lên.

“Phẩm Cổ Trai” của họ không thể so được với “Tụ Bảo Đường”, đồ cổ cất giữ càng ngày càng ít là một chuyện, ngoài ra còn là do nhà họ không tìm thấy người sửa chữa đồ cổ đáng tin cậy nào cả.

Một thứ đồ cổ được phục chế tốt, dĩ nhiên sẽ có nhiều giá trị hơn so với một món đồ không hoàn chỉnh rồi.

Cho dù hai nhà bọn họ đều có một món đồ cổ giống nhau, thì trong tình cảnh không có người sửa chữa đồ cổ như “Phẩm Cổ Trai”, số tiền bán ra cũng sẽ ít hơn nhiều so với hàng của “Tụ Bảo Đường” đã qua phục chế.

Mục tiêu của cô là giữ lại “Phẩm Cổ Trai”, vậy xem ra, cho dù từ góc độ nào đi nữa, thì cô vẫn bắt buộc phải học được kỹ thuật phục chế đồ cổ.

Nghĩ tới đây, cuối cùng cô cũng gật đầu: “Được, tôi theo anh học.”

Bức tranh không hề ngạc nhiên với quyết định này của cô, anh mở miệng nói: “Phục chế đồ cổ, đầu tiên không được thiếu công cụ, đầu tiên cô cứ mua những loại công cụ cần dùng để phục chế tượng đã, lần lượt cần… ”