Chương 10
Răng môi tiếp xúc, bốn mắt nhìn nhau, hàm răng Đỗ Nhược cắn vào môi Kiều Cận Nam. Cô trợn to mắt, nhìn chân mày Kiều Cận Nam khẽ nhíu, cuống quít đứng lên.Hàm răng có chút tê dại, cô che miệng khẽ ngước mắt nhìn Kiều Cận Nam, càng thêm lúng lúng.
Môi Kiều Cận Nam có vết xước, máu bắt đầu rỉ ra.
"Tôi... xin lỗi..." Đỗ Nhược lấy một tờ giấy ăn, còn chưa đưa tới liền thấy ánh mắt ghét bỏ của Kiều Cận Nam, cô vội thu tay về, lúng túng đứng tại chỗ.
Kiều Cận Nam híp mắt nhìn cô, đáy mắt có phần mê loạn, khi lý trí quay về, ánh mắt sắc bén hẳn lên.
Đỗ Nhược bị anh nhìn chằm chằm thấy không được tự nhiên, thấp giọng nói: "Kiều tiên sinh, vừa rồi tôi chỉ muốn đắp áo giúp anh, không có ý gì khác. Dĩ Mạc... Tiểu thiếu gia đã ngủ, tôi xin phép đi trước."
Đỗ Nhược day trán ảo não đối với hành động xen vào việc người khác của mình, không đợi Kiều Cận Nam phản ứng liền vội vã rời đi.
Kiều Cận Nam nửa ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô rời đi, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, quan sát xem mình đang ở đâu.
Trong biệt thự ánh đèn rực rỡ.
Anh vứt áo khoác trên người sang một bên, đứng dậy sửa sang lại áo sơ mi, bước lên lầu, vào phòng Kiều Dĩ Mạc.
Gian phòng chỉ có ánh đèn ngủ yếu ớt, Kiều Dĩ Mạc ngủ ngoan trên giường, nhìn có vẻ ngủ rất ngon, không giống như trước khi ở nhà một mình, nếu không phải nằm trên bàn sách, thì nằm trên thảm hoặc là ngủ trên ghế sô pha.
Kiều Cận Nam đóng cửa phòng.
Đứa nhỏ thật sự cần có người quan tâm, anh tự nhận không làm được, cho nên vẫn để cho cu cậu sống cùng Ngô Khánh Phân. Nhưng Kiều Dĩ Mạc nhất quyết muốn sống cùng anh. Kiều Cận Nam nghĩ dù là một đứa trẻ năm tuổi cũng nên chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Anh không có nghĩa vụ vì quyết định của cu cậu mà dễ dàng tha thứ cho một người xa lạ vào ở phòng của anh, Hồ Lan là sự nhân nhượng lớn nhất.
Không ngờ bây giờ lại thêm Đỗ Nhược.
Kiều Cận Nam đi vào phòng vệ sinh.
Vết máu khóe miệng đã khô lại, anh tiện tay cầm khăn lông lau, không ngờ vết thương lại vỡ ra, bắt đầu rớm máu.
Anh nhìn mình trong gương cười cười tự giễu.
Vậy mà anh lại coi Đỗ Nhược là cô gái kia.
Anh quét mắt nhìn chai dầu gội chưa kịp dọn đi, nghĩ đến mái tóc ướt nhẹp của Đỗ Nhược.
Bởi vì cô dùng dầu gội này? Cùng hương thơm giống như cô ấy?
Kiều Cận Nam cầm chai dầu gội, ném vào thùng rác.
Đỗ Nhược ra khỏi Kiều gia, hít sâu vài hơi tâm tình mới bình ổn trở lại.
Nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Nhàn cư vi bất thiện? Cô bị hỏng não nên mới đắp áo giúp Kiều Cận Nam. Người ta không để ai vào trong mắt, luôn nghĩ cô tiếp cận Kiều Dĩ Mạc là có dụng ý khác, lần này thì hay rồi, lần đầu tiên gặp nhau tại nhà, liền nhào tới cắn người ta một cái.
Khu biệt thự cách xa trung tâm nên rất yên tĩnh, chỉ có ánh trăng mờ ảo rải trên đường không một bóng người.
Đỗ Nhược buồn bực mở cửa xe, tra chìa khóa xe khởi động.
Mặc dù kinh tế khó khăn, nhưng cô vẫn cố gắng mua một chiếc xe. Bình thường công việc của cô, một nơi ở phía đông một nơi ở phía tây, hai tiết dạy học lại gần nhau, nếu như không có xe, thật sự đi lại rất khó khăn.
Nhưng tối nay ngay cả xe cũng muốn chống lại cô, không khởi động được, cô tức giận, khởi động lại nhưng không được, cô lại tức giận.
Cô buồn bực đánh tay lái, do quá dùng sức, cái loa "Tin" một tiếng, làm người lái chiếc xe ở gần đấy bị dọa chết khϊếp, phải phanh gấp lại.
"Shit! Khu biệt thự cấm bóp còi có biết không hả?" Mạnh Thiểu Trạch căm tức hạ kính xe xuống, đang muốn mắng mỏ thì thấy người trong xe đối diện liền ngẩn ra, đem lời nuốt xuống.
Đỗ Nhược không nhớ rõ đã gặp người này ở bệnh viện, liên tiếp nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi, xe không thể khởi động được.”
Mạnh Thiểu Trạch hiểu ra, ngay lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, muốn lại gần, lúc này cái xe lại bình thường, cô liền đạp chân ga phóng đi.
Mạnh Thiểu Trạch vuốt cằm nhìn theo, tuy không phải ở nhà Kiều Cận Nam, nhưng xem thời gian, cũng gần 11 đêm.
Có bát quái!
Trên đường trở về Đỗ Nhược suy nghĩ lại xem cô có nên làm gia sư tiếp không, cô không thích Kiều Cận Nam, từ tính tình cho tới cách cư xử luôn làm người khác thấy khó chịu. Hơn nữa chuyện tối nay, cô không biết về sau nên đối mặt với anh thế nào... Nhưng cô thật sự rất thích Kiều Dĩ Mạc, không đành lòng để cu cậu thất vọng, còn nữa Kiều Cận Nam trả lương rất cao, cô đang thiếu tiền ~
"Đỗ Nhược, mày đang ngụy biện!" Đỗ Nhược tụ mắng mình một câu.
Cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng, không có tiền thì làm gì có tư cách nói thích hay không? Hai ngày nữa Tần Nguyệt Linh xuất viện, cô vẫn chưa tìm được việc, trong khoảng thời gian này việc gia sư cho Kiều Dĩ Mạc thành nguồn kinh tế chủ yếu.
Ngày hôm sau, Đỗ Nhược để Đỗ Hiểu Phong chăm sóc Tần Nguyệt Linh, cô có mấy buổi phỏng vấn.
Cô vẫn bị mất bình tĩnh.
Lúc cô trở về nước, không biết mình mang thai, đối mặt với việc người nhà không hiểu lý do cô thôi học, cô bắt đầu điên cuồng đi tìm việc, nhưng nộp hồ sơ khắp nơi, phần lớn như đá bỏ xuống biển, ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có mấy. Sáu năm trước, kinh tế trong nước đang cải cách, mấy năm này cô làm rất nhiều việc, cuối cùng số lần phỏng vấn cũng nhiều hơn so với trước kia.
"Đỗ tiểu thư, có thể nói lý do tại sao chưa tốt nghiệp đã thôi học, là do việc học quá khó khăn?"
"Không phải." Đỗ Nhược thản nhiên nói: "Trở về nước là do một số lý do cá nhân, nghĩ trong nước thích hợp với bản thân hơn."
"Mấy năm này Đỗ tiểu thư cũng không có công việc chính thức ?"
"Đúng vậy, bởi vì mẹ tôi ngã bệnh, cần có người chăm sóc."
Người phỏng vấn có một nam một nữ, thấy Đỗ Nhược trả lời dứt khoát, nhìn thẳng vào mắt hai người mà trả lời, hai người lại viết viết vẽ vẽ, tiếp tục hỏi: "Đối với công việc Đỗ tiểu thư có hy vọng gì, dự tính trong tương lai thế nào?"
Đỗ Nhược khẽ mím môi, tiếp tục đáp lại.
Tối hôm qua ở trước cổng biệt thự Kiều Cận Nam, Mạnh Thiểu Trạch đυ.ng phải Đỗ Nhược, mới sáng sớm đã chạy tót đến tìm Kiều Cận Nam muốn vớt chút tin lá cải, thật trùng hợp, ở bãi đậu xe thấy xe của Đỗ Nhược, mang theo tâm tư muốn xem kịch vui đi tìm một vòng, cuối cùng ở phòng nhân sự thấy đang Đỗ Nhược đang chờ phỏng vấn.
Anh vui tươi hớn hở từ tầng một đến tầng chót, vừa vào văn phòng Kiều Cận Nam liền chế nhạo: "Bố Dĩ Mạc, cậu không coi tôi là bạn tốt gì cả? Giấu phụ nữ ở nhà vẫn chưa đủ, lại còn xắp xếp ở công ty mà không nói cho anh em một tiếng?"
Người dám xông vào phòng làm việc của Kiều Cận Nam mà không kiêng dè gì cũng chỉ có Mạnh Thiểu Trạch.
Kiều Cận Nam cau mày nhấc điện thoại nội bộ: "Ann, ngày mai cô không cần đi làm."
Nói xong liền dập điện thoại.
"Cô gái xinh đẹp như vậy, không đỡ được mị lực của tôi nên để tôi đi vào cũng là chuyện bình thường, cậu đừng..." Mạnh Thiểu Trạch còn chưa dứt lời, liếc một cái liền thấy vết thương vô cùng khả nghi trên môi Kiều Cận Nam.
"A a a, thì ra là như vậy ..." Mạnh Thiểu Trạch tựa vào ghế của Kiều Cận Nam, dùng ánh mắt mờ ám nhìn anh: "Tối hôm qua dùng sức quá mạnh? Ở nhà còn chưa đủ, lại còn ở công ty, còn muốn đuổi việc Ann? Tam thiếu gia quả thật vô tình."
Kiều Cận Nam đang nhìn văn kiện, không thèm nhìn anh ta: " Nếu quá nhàm chán, có thể phát huy trí tưởng tượng của cậu phát triển sự nghiệp điện ảnh, sao lại tới quấy rối tôi."
Mạnh Thiểu Trạch thở dài: "Trước kia cậu không như vậy, thoải mái giới thiệu bạn gái với tôi, sao đến lượt Đỗ Nhược lại giấu nhẹm đi?"
"Con mắt nào thấy tôi có quan hệ với cô ta."
"Này." Mạnh Thiểu Trạch chỉ chỉ miệng anh :"Đừng nói với tôi là đi bộ bị thương, ngày hôm qua tôi còn thấy cô ấy từ biệt thự đi ra."
Kiều Cận Nam lười giải thích, không để ý tới cậu ta.
"Cậu cũng thật là." Mạnh Thiểu Trạch nhấc hai chân lên, cười hì hì nói: "Muốn xếp cô ấy vào công ty còn để cô ấy đi phỏng vấn làm chi? Chỉ cần một câu nói là được."
Kiều Cận Nam lại cầm điện thoại lên, Mạnh Thiểu Trạch vội vàng đứng dậy: "Được rồi được rồi, tôi đi trước, không cần làm phiền mặt trắng nhỏ Trịnh Kỳ."
Trước khi ra cửa, Mạnh Thiểu Trạch còn không sợ chết quay đầu lại, nháy mắt: "Tam thiếu thích hái đóa hoa dịu dàng, mềm mại.”
Mạnh Thiểu Trạch thật là vô vị.
Xuất thân thế gia, trên cậu ta còn có ba người chị, từ nhỏ đến lớn muốn gì được nấy, không hiểu được tại sao cả ngày Kiều Cận Nam vùi đầu làm việc có gì vui, dĩ nhiên, Kiều Cận Nam cũng không hiểu cả ngày cậu ta rong chơi có gì vui. Nhưng hai người không hiểu nhau lại có thể làm bạn hơn hai mươi năm, nói tới cũng rất kỳ diệu, nhưng bạn gái Kiều Cận Nam, vẫn là chuyện Mạnh Thiểu Trạch hứng thú nhất.
Chuyện này phải nói đến Kiều Cận Nam. từ nhỏ đến lớn luôn kiêu ngạo, bất kể là đối với bản thân, hay đối với người bên cạnh, yêu cầu cực kỳ hà khắc, cho tới người xa lạ cũng cảm thấy rất khó giao tiếp với cậu ta. Nhưng việc khó hơn là không cách nào chạm tới tình cảm của anh.
Phần lớn là bạn bè xã giao, anh cũng... không thèm nhìn, đừng nói làm bạn gái.
Bạn gái theo lịch đảm nhiệm, bất kể là vóc người hay gia thế, học thức, trí thông minh đều phải đứng đầu.
Niềm vui của Mạnh Thiểu Trạch không phải là nhìn ưu điểm bạn gái của anh, mà là nhìn những con người ưu tú này, cuối cùng đều bị Kiều Cận Nam đá mà không thể làm loạn
Anh còn nhớ rõ, có người vì tư thế ăn cơm không đẹp, có người vì trên mặt có một nốt mụn, có người vì bị cảm giọng nói không dễ nghe, người cuối cùng, có thể nói là một cô gái tao nhã, tài hoa, hoàn mỹ không sứt mẻ, kết quả thì sao? Bởi vì Kiều Cận Nam phát hiện mái tóc dài của cô, đột nhiên cảm thấy phụ nữ thật phiền phức, nên quả quyết chia tay, sau đó không có bạn gái.
Cho nên đối với người phụ nữ có thể sinh con cho Kiều Cận Nam , lòng hiếu kỳ của Mạnh Thiểu Trạch lên đến bầu trời.
Về phần Đỗ Nhược, anh không cảm thấy trí tưởng tượng của mình phong phú, phải biết những bạn gái trước của Kiều Cận Nam không có một người nào có thể bước qua cách cửa Kiều gia, ngay cả cơ hội cũng không có, đừng nói đến chuyện có thể hôn môi nhiệt tình đến chảy máu.
Mạnh Thiểu Trạch không ngại bận rộn hóng hớt chuyện bát quái, liền quay bước đi tới phòng nhân lực.
Phỏng vấn đã kết thúc, hai người phỏng vấn gồm một nam một nữ, người nam lớn tuổi hơn là người phụ trách, họ Khương, giờ phút này đang oán giận: "Cô nói thứ hai gặp lại là thế nào? Lúc nào đi làm sao tới phiên cô nói?"
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi kinh ngạc nói: "Trưởng phòng Khương, tôi vừa thấy anh rất hài lòng với cô gái kia, trước hết nói vài lời để cô ấy yên lòng."
"Người này không được."
"Tại sao?"
Ông làm ra vẻ thần bí chỉ chỉ trên lầu.
Ông làm việc lâu năm nhất ở bộ phận nhân sự, vừa bắt đầu phỏng vấn ông còn chưa chú ý, nhưng khi nhìn thấy tên ... Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng Đỗ Nhược, cái tên đặc biệt như vậy, khi mới nhậm chức ông nhận được chỉ thị mật từ lãnh đạo, làm sao có thể dễ quên như vậy?
Ông nhớ rõ, trong văn kiện ấy yêu cầu tất cả công ty của Kiều thị đều không được tuyển dụng người phụ nữ tên Đỗ Nhược.
Mặc dù đã qua nhiều năm, có thể chỉ là trùng tên, nhưng để bảo đảm, tốt hơn vẫn không nên tuyển dụng.
Có thể làm phó phòng cũng không phải người ngốc, lập tức người phụ nữ hiểu ý tứ trong đó, thở dài, nhìn Đỗ Nhược cảm thấy thật đáng thương, vốn muốn giúp cô nhưng không biết đã đắc tội người nào?
Cô đang định gạch chéo lý lịch, đột nhiên có người gõ cửa.
Mạnh Thiểu Trạch đứng ngược sáng, tay vòng trước ngực tựa vào cửa, đây mới chính là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong trong truyền thuyết, khóe miệng khẽ nhếch lên tao nhã "Này, cô gái Đỗ Nhược kia là người của Kiều tổng."