Bong Bóng

Chương 1

Chương 1
Mấy ngày nay Kiều Dĩ Mạc không mấy vui vẻ.

Cuối tuần, nhân lúc bố không ở nhà, cậu len lén chạy vào thư phòng. Cu cậu muốn biết trong thư phòng cất giấu đồ gì thú vụ hay không mà để ba ba dành nhiều thời gian ở trong đó hơn là dành thời gian cho cậu.

Sau đó cu cậu tìm được một văn kiện.

Cu cậu không nhận biết được nhiều chữ, nhưng mấy chữ to mở đầu văn kiện, thì phần lớn cu cậu có thể đọc hiểu được – báo cáo X định cha con.

Trên văn kiện còn có tên của cu cậu và bố.

Kiều Dĩ Mạc tuy còn nhỏ tuổi nhưng theo bản năng cảm thấy phần văn kiện có quan hệ hết sức quan trọng với cu cậu, nhưng bây giờ cu cậu lại không hiểu nội dung trong văn kiện là gì, hơn nữa báo cáo X định, rốt cuộc X là chữ gì?

Nếu như đi hỏi bố, chắc chắn bốsẽ không nói cho cu cậu biết! Rất có thể sẽ chỉ trích cu cậu tự ý vào thư phòng.

Nếu như hỏi Dì Hồ, nhất định bà sẽ trực tiếp nói với ba ba.

Nếu như hỏi cô giáo ở vườn trẻ, cô giáo sẽ nói lại với Dì hồ, Dì Hồ lại nói lại với ba ba.

Kiều Dĩ Mạc khổ sở vô cùng , rất muốn biết trong nội dung văn kiện kia rốt cuộc là cái gì .

Vì vậy, ngày hôm sau, trong giờ học , cu cậu đẩy đẩy bạn học nhỏ Hà Kiều Kiều, len lén đem tờ giấy có chữ "Giám" viết viên xiên vẹo vẹo đưa cho cô bé nhìn: "Hà Kiều Kiều, cậu biết chữ này không?"

Trong lớp, Hà Kiều Kiều là bạn học nhỏ duy nhất chơi cùng với cu cậu, bởi vì cô bé cũng không có mẹ, hơn nữa rất trùng hợp , hai người đều bằng tuổi nhau, sinh cùng ngày cùng tháng.

Hà Kiều Kiều giống như búp bê Barbie liếc mắt nhìn chữ "Giám", bình tĩnh nói: "jìn (1), là chữ kim.

(1) 鉴: [jiàn] Giám

金: [jīn] Kim

Kiều Dĩ Mạc đảo đảo con mắt tròn vo: "Vậy cậu nói xem Báo cáo kim định cha con là thế nào?"

Hà Kiều Kiều trừng mắt nhìn: "Người lập báo cáo gọi là cha con kim chứ sao"

Kiều Dĩ Mạc: ". . ."

Phiền não vẫn kéo dài đến thứ bảy, một cô giáo dạy Tiếng Pháp mới chuyển đến. Vừa nhìn thấy cô giáo trái tim Kiều Dĩ Mạc bừng sáng lên. Mỗi tuần chỉ có một tiết Tiếng Pháp, giáo viên cũ đã chuyển đi, cô giáo Tiếng Pháp mới không biết cu cậu, nhất định cũng không biết dì Hồ, sẽ không nói cho dì Hồ!

Lần đầu tiên Đỗ Nhượcc làm việc vườn trẻ, nội dung quá cao siêu cô sợ bọn nhỏ nghe không hiểu, quá khô khan sợ bọn nhỏ không có hứng thú, cũng không biết một giờ dạy tiếng Pháp cho các bạn nhỏ thế nào, không biết có phát sinh tình huống nào không , truớc khi đến giờ dạy học còn có chút khẩn trương, không nghĩ tới các bọn nhỏ hoạt bát sáng sủa, suốt giờ học thuận lợi, tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.

Chỉ có một đứa trẻ, cả giờ học không lên tiếng, dường như có chút thất thần, nhưng đôi mắt đen nhánh sáng quắc nhìn cô, làm cô cũng có chút ngượng ngùng.

Tiết học rất nhanh đã kết thúc, buổi chiều Đỗ Nhược còn có việc, cùng bọn nhỏ nói lời từ biệt liền vội vã rời đi, nhưng mới ra khỏiphòng học không được bao xa, liền nhớ ra mình bỏ quên túi xách trong lớp học, vội vã xoay người quay lại.

Quay người lại, liền đυ.ng vào một bạn học nhỏ.

Cúi đầu nhìn, thì ra là bạn học nhỏ nhìn chằm chằm cô vừa nãy, vì đυ.ng phải lỗ mũi cu cậu, vành mắt liền đỏ thiếu chút nữa khóc lên.

"Ai nha, thật xin lỗi, cô giáo không nhìn thấy con." Đỗ Nhược cảm thấy có lỗi, ngồi xổm người xuống xoa xoa lỗ mũi cu cậu "Có đau hay không? Có muốn cô giáo đưa xuống phòng y tế khám một chút?"

Đây là vườn trẻ quốc tế, bọn trẻ đều là con cháu nhà thế gia, Đỗ Nhược không dám chậm trễ.

Kiều Dĩ Mạc đỏ mắt lắc đầu liên tục, lời nói còn mang theo giọng mũi: "Cô giáo Đỗ, con có một bí mật muốn chia xẻ với cô."

"A?" Đỗ Nhược sửng sốt, ngay sau đó mới phản ứng kịp, cười cười xoa đầu cu cậu, "Có bí mật gì muốn chia sẻ với cô sao?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Kiều Dĩ Mạc viết đầy hai chữ “nghiêm túc”, nhìn ngó chung quanh, mới kéo Đỗ Nhược tới khúc quanh, lấy điện thoại di động ra: "Cô giáo Đỗ, cô có thể giúp con xem phía trên có chữ gì? Đây là bí mật của con, cô nhìn xong không được tiết lộ cho người khác biết."

Mặc dù bọn trẻ trong vườn trẻ đều có gia thế hơn người, nhưng một đứa trẻ năm tuổi cầm một chiếc điện thoại di động đang thịnh hành hiện nay, làm Đỗ Nhược phải kinh ngạc.

"Cô giáo, có được không?" Kiều Dĩ Mạc nghiêng đầu, mắt to chớp chớp.

Đỗ Nhược cười lên: "Dĩ nhiên có thể, bí mật gì muốn chia sẻ với cô giáo?"

"Đây." Kiều Dĩ Mạc đã chuẩn bị trước, đưa hình cho Đỗ Nhược xem.

Đỗ Nhược liếc mắt liền thấy được sáu chữ "Báo cáo giám định cha con", xem xét cẩn thận một lần, là kết quả giám định của bệnh viện.

"Trên đó có tên của con và ba ba, cô giáo Đỗ, có thể cho con biết nội dung bên trong nói cái gì không?"

“Kết quả kiểm tra ADN, mẫu thử nghiệm của cha được kiểm tra nhưng không thể loại trừ khả năng người cha sinh học (2) của trẻ. Căn cứ vào kết quả phân tích 15 vị trí gen khác nhau, độ tương đồng là 99. 9999%, có quan hệ huyết thống.”

(2) : trường hợp xin t*ng trùng hiến tặng và thụ tinh nhân tạo

Đỗ Nhược sửng sốt, trong đầu lập tức hiểu ra, cười híp mắt xoa đầu Kiều Dĩ Mạc: "Không có gì, khi con mới ra đời, bệnh viện làm một báo cáo chứng minh."

"Vậy những bạn nhỏ khác đều có phải không?"

"Đúng vậy. Tất cả mọi người đều có!"

Kiều Dĩ Mạc được Đỗ Nhược khẳng định, mặt mày bừng sáng, cười rộ lên lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhận lấy điện thoại di động, "Cám ơn cô giáo, hẹn gặp lại! Nhớ phải giữ bí mật giúp con!"

Trước khi đi còn hôn một cái thật kêu lên má Đỗ Nhược.

Trong lòng Đỗ Nhược mềm ra, cười đứng lên, nhìn cu cậu hoạt bát nhảy nhót rời đi, không khỏi thở dài.

Đứa trẻ đáng yêu như thế, không biết là thiếu gia danh môn nhà ai, vậy mà phải nhờ đến giám định để xác nhận quan hệ huyết thống?

***

Buổi chiều Đỗ Nhược vội vả chạy tới bệnh viện, buổi sáng trước khi đi làm cô nhận được điện thoại bệnh viện, thông báotần Nguyệt Linh tỉnh dậy.

Đỗ Nhược nghĩ mình nghe lầm, đầu điện thoại kia y tá gọi mấy tiếng cô mới phục hồi tinh thần lại: "Chúc mừng Đỗ tiểu thư, cô rãnh rỗi thì nhanh nhanh lại đây xem một chút đi, trước mắt tình hình của bệnh nhân coi như ổn định."

Cô cúp điện thoại, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, đột nhiên cảm thấy rực rỡ, vội vàng gọi điện thoại cho Đỗ Hiểu Phong: "Tiểu Phong, mẹ đã tỉnh dậy, chuyện học gác sang một bên, nhanh đến bệnh viện đi."

Lúc cô chạy tới bệnh viện Đỗ Hiểu Phong đã tới trước, thấy cô liền nó:i "Chị, mẹ lại ngủ."

Đỗ Nhược đỏ mắt, nhịn không để cho nước mắt rơi xuống, hạ thấp giọng hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Đỗ Hiểu Phong nhỏ hơn Đỗ Nhược vài tuổi, nhưng cao hơn Đỗ Nhược cả một cái đầu, để chị ngồi xuống trước: "Không có chuyện gì, bác sĩ nói tình hình khá tốt, bây giờ chưa thể nói chuyện, thân thể cũng phải khôi phục từ từ, về sau nếu không phải lên lớp em sẽ tới chăm sóc mẹ, chị cũng đừng lo lắng."

Đỗ Nhược thấy em trai ăn nói như người lớn, mỉm cười đẩy đẩy đầu cậu:" Việc học hành quan trọng hơn, thỉnh thoảng cuối tuần tới đây là được."

Đỗ Hiểu Phong không chịu: "Chị, em cũng lên đại học, không phải là trẻ con nữa! Bây giờ học tập cũng không căng thẳng giống như trung học, ngược lại là chị, đừng để bản thân phải mệt nhọc."

Đỗ Hiểu Phong kích động, thanh âm hơi lớn, Đỗ Nhược "Suỵt" một tiếng, ý bảo cậu hạ thấp giọng, không muốn đánh thức Tần Nguyệt Linh.

Cô ngồi xuống ghế, gần giường bệnh hơn, nhẹ nhàng cầm tay Tần Nguyệt Linh

Đã bao nhiêu năm?

Kể từ khi cô từ Pháp trở lại, cũng phải được sáu, bảy năm đi.

Sáu năm tăm tối, cuối cùng ánh mặt trời cũng chiếu sáng.