Ngự Hoàng

Chương 112

"Ta đã cho ngươi cơ hội."

Vân Dương vừa cởϊ qυầи áo, vừa nói.

Động tác của y khiến người kia theo bản năng run lên, hắn phát hiện, hắn sợ Vân Dương.

Người này giống như mãnh thú, mọi lúc mọi chỗ đều sẽ khiến hắn thương tích đầy mình.

"Ngôn Vô Trạm, ngươi thật là có bản lĩnh."

Vân Dương nhìn người kia không ngừng lui lại phía sau, mấy ngày nay ngoại trừ đút một chút nước, y chưa cho người kia ăn bất kỳ thứ gì, y từng nói, hắn nghe lời, y sẽ đối tốt với hắn một chút, thế nhưng người này chẳng chút hối cải.

"Muốn gϊếŧ ta, ta có thể không tính toán với ngươi, thế nhưng ngươi con người này, lại muốn chạy trốn..."

Cởi đến món quần áo cuối cùng, Vân Dương quỳ đến bên giường, y đem toàn bộ chăn trên giường đều ném xuống dưới, chỉ để lại người kia toàn thân trần trụi.

"Có năng lực gϊếŧ sói thì phải có ý thức thu dọn tàn cuộc, đừng cứ chờ người khác lau mông cho ngươi."

Vân Dương thấy được xác sói bị người kia gϊếŧ chết, đồng thời ở xung quanh cái xác kia, y cũng nhìn thấy dấu chân tạp nhạp... thuộc về bầy sói.

Nếu như y tìm thấy người kia chậm một chút, Vân Dương không biết, y có còn có may mắn nhặt được một miếng gì đó trên người người kia hay không.

Ngôn Vô Trạm không biết Vân Dương đang nói gì, hắn chỉ có thể cảm thấy được nguy hiểm sắp đến, thế nhưng thân thể vất vả bồi dưỡng tốt lại lần nữa hỏng bét, hắn không có cách nào đối chọi với Vân Dương hoàn toàn bị kích phát thú tính này.

Hơn nữa hắn đói đến choáng váng.

Tay Vân Dương mò lấy chân nhỏ lạnh lẽo, y không đánh gãy xương người kia, nhưng chỗ kia đã bị y đánh trật khớp.

Vân Dương khẽ cười, nụ cười kia giống như ác quỷ hoàng tuyền, khiến người khác không rét mà run.

"Vân Dương..." Dù e ngại, người kia vẫn nắm lấy tay Vân Dương, hắn không thể què, không có chân, hắn sẽ không có tất cả, hắn biết rõ tính cách Vân Dương, nói được tất nhiên sẽ làm được, Ngôn Vô Trạm không thể không bỏ đi thân phận cầu xin y, "Xin ngươi..."

Vân Dương cười lạnh, giống như chưa từng nghĩ người này cũng sẽ lộ ra biểu tình hèn mọn như vậy, y nhìn thoáng qua tay hắn nắm thật chặt lấy mình, châm chọc cười.

"Sớm biết có ngày này, lúc đó sao còn làm? Ngôn Vô Trạm, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội."

"Vân Dương..." Khẩn thiết nhìn Vân Dương, ngoại trừ không ngừng gọi tên y, Ngôn Vô Trạm cũng không biết còn có thể nói gì.

Vân Dương từ trên cao nhìn xuống người đang nóng lòng như lửa đốt kia, y hờ hững rũ mí mắt, tựa như mọi thứ này cùng y không chút liên quan, sự lạnh lùng của Vân Dương khiến tim Ngôn Vô Trạm lạnh đi một nửa.

Hắn nhìn đầu gối sưng lên của mình, hắn lại thật sự biết nắn xương, thế nhưng tay nghề khá hỏng bét, nếu Vân Dương mặc kệ, hắn chỉ có thể tự mình ra tay... so với què vẫn tốt hơn.

Thế nhưng hắn vừa mệt vừa đói, đừng nói nắn lại đầu gối trật khớp, hắn ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

Hắn đang nhìn đầu gối sưng to, liền bị Vân Dương lật ngã, gáy đập lên ván giường, thân thể hắn không thể khống chế hướng tới trước...

Vân Dương nắm lấy mắt cá chân hắn, trực tiếp khiến hắn tách người ra.

Trên người Ngôn Vô Trạm vẫn còn mùi thuốc y bôi lên trước đó, thuốc này chuyên dùng để xóa đi mùi thân thể, Ngôn Vô Trạm bị bầy sói theo dõi, nếu bọn họ muốn sống, cũng chỉ có thể làm vậy.

Lần này, Ngôn Vô Trạm thật sự khiến y rất tức giận.

Để trốn tránh y, hắn thật sự là liều mạng.

Vân Dương sẽ không tiếc cho hắn nghiêm phạt, để hắn hoàn toàn nếm được bài học.

Y trước đây thật sự là quá tốt với hắn.

Vân Dương xé một miếng vải, quấn chặt thứ bên dưới của người kia, sau đó trói hai tay hắn lên giường, y nhìn người kia động một cái cũng không thể động, không chút thương tiếc nâng mông hắn lên.

Vân Dương dùng thuốc mỡ bôi lên thứ kia của mình, lại quét lên chỗ kia của người kia một ít, người bên dưới đang sợ run, hắn ra vẻ đáng thương cầu xin, Vân Dương, đừng như vậy.

Thế nhưng Vân Dương vẫn cử động người, cắm vào.

Ngôn Vô Trạm lần này là thật sự khóc lên.

Nước mắt từ khóe mắt trào ra, không cầm được chảy xuống.

Không có bất kỳ cảm giác gì, thân thể chết lặng.

Ngoại trừ khuất nhục chính là thống khổ.

Ngay cả trả thù và thù hận đều không nhớ tới, hắn cũng đã quên hắn là hoàng thượng, để lại chỉ có tuyệt vọng thật sâu cùng với chán nản ngập tràn.

Nếu có thể, Ngôn Vô Trạm thật sự hy vọng bản thân chết ngay lập tức.

"Ngôn Vô Trạm, ngươi nhớ kỹ, ngươi là của ta, đời này, ngươi đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay ta, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, làm đồ vật của ta đi..."

Vân Dương toàn lực đưa đẩy, nước mắt chảy dài của người kia bị xô đẩy của y cắt đứt, y nhìn dáng vẻ uất ức của hắn, cuối cùng vẫn là không nhịn được hôn hắn.

Nụ hôn này cùng với tìиɧ ɖu͙© không liên quan, chỉ là đơn thuần trấn an.

Dịu dàng, cẩn thận.

Nhìn ánh mắt run rẩy của người kia ở trong nụ hôn này từ từ hòa hoãn, ánh mắt Vân Dương phức tạp trước nay chưa từng có. Y nhìn người kia, nhưng đợi đến lúc Ngôn Vô Trạm nhìn lại y, Vân Dương cũng ôm lấy đầu hắn, chuyển đi ánh mắt.

Eo lưng đong đưa, Vân Dương một lần lại một lần hung hăng xâm phạm người kia, Ngôn Vô Trạm né tránh không được, đôi chân vô lực rũ xuống hai bên người, thân thể tùy ý mở ra, bị chiếm cứ, ngay cả vị trí tận cùng bên trong cũng không để xót.

Thứ kia của Vân Dương giống như đâm vào tận bụng hắn, cũng giống như lúc nào cũng có thể sẽ đâm thủng bụng hắn, chỗ kia từ từ nóng lên, đơn thuần sưng lên, cũng có cảm giác tê dại.

Mặc kệ trong lòng vô cùng không muốn, lúc thân thể chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất định vẫn sẽ đi ngược với ý chí của hắn, cho ra phản ứng.

Điều này khiến người kia càng muốn đi tìm chết.

"Sao, phản ứng vì ta, ngươi không thích à?" Nhìn thấu chán ghét của người kia, Vân Dương xoa xoa thứ bên dưới của hắn, y dùng ngón cái khẩy nhẹ miệng nhỏ khép chặt phía trước, đem chất dịch bên trong không chút lưu tình khơi gợi ra.

Đây là thứ của người kia bị y đυ.ng chạm mà chảy ra.

Là câu trả lời tốt nhất của hắn.

Một khi đã khơi dòng, chất dịch sẽ không ngừng, từng chút một chảy ra, kéo dài không dứt.

Chỗ kia của Ngôn Vô Trạm bị Vân Dương trói chặt, hắn càng thoải mái, phía dưới càng khó chịu, hắn không thể bắn ra thứ gì, chỉ có thể cứ rỉ chất dịch trong suốt, dính dớp này.

Đây mới là khó chịu nhất.

Không muốn phối hợp, thân thể lại đón nhận Vân Dương, thế nhưng lại không thể đạt được kɧoáı ©ảʍ thật sự.

Vân Dương xé đứt thứ trói buộc tay hắn, Ngôn Vô Trạm đã không còn sức phản kháng, trói hay không trói không có gì khác nhau.

Y bế người kia lên, thứ kia trước sau không rời khỏi thân thể hắn thoáng cái vùi vào sâu nhất, Ngôn Vô Trạm chợt thẳng thân người, mà lúc này, Vân Dương vòng lấy eo hắn, hung hăng đẩy lên.

Hắn theo bản năng ôm lấy lưng Vân Dương, người kia vốn không chút phản ứng, hơi thở cũng từ từ thô nặng, thứ bên dưới càng dựng thẳng, ma sát lên thân thể rắn chắc của Vân Dương... Chỉ là không chiếm được thỏa mãn.

Ngôn Vô Trạm trong thở dốc mang theo tiếng nức nở, việc này cùng cảm giác tuyệt vọng kia không giống nhau, hắn khó chịu sắp chết rồi.

"Vân Dương..." Nhịn không được, hắn đành phải cầu xin tha thứ, "Xin ngươi..."

Hắn xin y.

Để hắn giải phóng.

Loại hình phạt này, hắn chịu không nổi.

"Sau này sẽ nghe lời chứ?" Vân Dương hỏi hắn.

Người kia run run rẩy rẩy gật đầu, hắn nghe lời.

"Ta là ai?" Vân Dương vuốt chỗ kia, nhìn biểu tình thống khổ của hắn.

"Vân, Vân Dương..." Người kia đứt quãng hô lên tên của y.

Câu trả lời ngoan ngoãn này lại đổi lấy một cái tát nặng nề của Vân Dương, lần này là đánh vào trên mông người kia, chỗ kia lập tức để lại một dấu bàn tay rõ ràng.

"Ta đã dạy ngươi." Vân Dương nhắc nhở.

Người kia cắn môi, hắn nói không nên lời.

Hắn ôm Vân Dương cầu xin, thế nhưng người nọ cũng cầm lấy chỗ kia của hắn, vuốt ve lên xuống.

Chỗ kia muốn nổ tung rồi, căng đến phát đau... muốn chết.Ngôn Vô Trạm cuối cùng vẫn đành khuất phục.

Ở trước mặt Vân Dương, hắn vĩnh viễn không có phần thắng.

"Chủ nhân..." Hắn hô lên, từ khiến hắn khuất nhục nhất trong đời.

Hắn là quân chủ cao cao tại thượng, thế nhưng, Vân Dương lại là chủ nhân của hắn.

"Bé ngoan." Vân Dương thưởng cho chỗ kia của hắn bắn một cái, Ngôn Vô Trạm chợt co rút lại, hắn đến cực hạn rồi, ngay cả tròng mắt cũng đỏ rực rồi. Vân Dương đỡ cằm hắn, nhìn ánh mắt hắn, nói, "Nhớ kỹ, ngươi là của ta, vĩnh viễn là vậy."

Vân Dương không hề báo trước rút hết vải buộc chặt bên trên, eo lưng hung hăng đẩy lên một cái, người kia bị lấp đầy đến nức nở một tiếng, trực tiếp liền phóng ra.

Hắn và trước ngực Vân Dương đều dơ bẩn.

Hắn bắn đầy lên cằm.

Cùng lúc đó, Vân Dương mò lấy đầu gối hắn, chỉnh chỗ trật khớp của hắn lại cho đúng.

Cảm giác này, Ngôn Vô Trạm cả đời khó quên, thứ kia vừa bắn ra liền lập tức ủ rũ, hắn kêu thảm một tiếng, cả cơ thể buông lỏng thoáng chốc đều căng thẳng, chỗ bị Vân Dương mở rộng cũng chợt siết chặt, Vân Dương bị hắn kẹp như vậy, vốn còn có thể làm tiếp rất lâu, trực tiếp liền tuôn tràn.

Bắn ra như vậy, cảm giác không mãnh liệt lắm.

Vân Dương nhìn mặt người kia đỏ lên, không sao cả, bọn họ vẫn có thể tiếp tục.

Có rất nhiều thời gian để tiếp tục.

...

Ngôn Vô Trạm vẫn luôn khiến Vân Dương làm không tới chốn, chờ lúc hắn tỉnh lại, đầu gối trật khớp đã được Vân Dương dùng tấm ván gỗ cố định lại, hắn hiện giờ cho dù muốn chạy, cũng chạy không được nữa rồi.

Nhìn dáng vẻ thê thảm của mình, Ngôn Vô Trạm chợt cười mất mát, chỉ là trong nụ cười kia tràn đầy khổ sở.

Nụ cười này còn chưa thu lại, Vân Dương đã bưng canh nóng hôi hổi lên.

Ánh mắt hai người giao nhau, trong phòng bầu không khí thoáng cái ngưng đọng lại.

Hiện giờ, Ngôn Vô Trạm cáu kỉnh gì cũng không có, đừng nói lại làm Vân Dương tức giận, hắn e sợ tránh y còn không kịp, ngay cả cùng xuất hiện, hắn cũng không muốn.

Hắn nghe lời, Vân Dương bảo hắn làm gì, hắn sẽ làm cái đó.

Thế nhưng, Vân Dương không tin hắn.

Vân Dương vẫn mỗi ngày đều ra ngoài tìm đồ ăn, thế nhưng lúc y rời đi, Ngôn Vô Trạm bị hắn trói ở trên giường, vốn là dây xích chó để lại trong căn nhà thợ săn này, Vân Dương chính là dùng thứ này trói lên cổ chân hắn.

Sau đó, y còn không cho hắn mặc quần áo.

Chỉ có một cái chăn.

Chân Ngôn Vô Trạm dần dần tốt lên, cùng với trước đây không có gì không giống, nhưng dù là như vậy, hắn cũng không có cách nào lại trốn...Hắn bị Vân Dương hoàn toàn khống chế rồi.

Giống như Vân Dương nói, hắn thành... đồ sở hữu của y.