Nhà Văn Của Tôi

Chương 8: Người em yêu thầm

Ở trường cấp ba, Tô Mân Vấn có một nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ, thường không thích người khác tùy tiện chạm vào mình.

Hiện tại Diệp Sênh sợ Tô Mân Vấn sẽ tóm lấy Nhuế Khiêm như một con gà rồi ném cậu ta vào phòng tắm chà rửa nhiều lần, sau đó thuận tiện đem cậu ta đi tắm rửa một lần.

Nhuế Khiêm xoa xoa lỗ tai, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất: “Chị, trước mặt thần tượng chừa cho em chút thể diện đi.”

“Tôi đã giữ đủ thể diện cho cậu rồi.” Diệp Sênh trợn mắt nhìn cậu.

Tô Mân Vấn hơi nhếch khóe miệng hỏi: “Đây có phải là đứa trẻ mà em nhắc đến không?”

Diệp Sênh gật đầu: “Ừm.”

Mũi chó của Nhuế Khiếm liền ngửi ra gì đó: “Chị, chị biết Suyes à?”

Diệp Sênh nhàn nhạt đáp: “Ừm, là bạn cấp ba.”

Nhuế Khiêm ngạc nhiên: “Chị! Vậy tại sao chị không nói với em!”

Diệp Sênh hiện tại ước gì có thể lấy băng dính dán vào miệng của Nhuế Khêm, nếu cho cậu ta biết, cậu ta sẽ quấn lấy cô, nhờ cô đi xin chữ ký.

Nhuế Khiêm tò mò hỏi Tô Mân Vấn: “Anh và chị em hồi cấp ba có thân không?”

Tô Mân Vấn nhìn Diệp Sênh trả lời: “Rất thân.”

“Wow! Vậy anh biết người yêu của chị em ở cấp ba trông như thế nào không?”

“Hồi đó chị ấy yêu sớm.”

“Suýt chút nữa thì bị ba mẹ đánh chết.”

Diệp Sênh cảm thấy mặt mình đang tức đến xanh mét, cô mím môi, cứng ngắc nghiêng mặt đi, hơi ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Tô Mân Vấn.

Hóa ra Tô Mân Vấn cũng đang nhìn cô nở nụ cười, khiến lòng người ngứa ngáy.

Cô ngượng ngùng quay đầu lại, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của anh.

“Tôi biết.” Tô Mân Vấn thản nhiên nói.

“Anh ta đẹp trai không?” Nhuế Khiêm tiếp tục hỏi.

Tô Mân Vấn nhướng mày, suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: “Rất đẹp trai.”

“Chị em như vậy mà có thể quen được người đẹp trai sao...” Nhuế Khiêm lẩm bẩm.

Nhuế Khiêm lại hỏi: “Vậy anh ta tên là gì?”

Diệp Sênh lập tức lặng lẽ đưa tay ra sau lưng véo một cái ở eo Nhuế Khiêm.

“A… chị… em sai rồi, em sai rồi, em sai rồi.” Nhuế Khiêm cầu xin tha thứ.

Thang máy cuối cùng cũng đến tầng một, ba người cùng nhau ra khỏi thang máy.

Nhuế Khiêm vẻ mặt sùng bái hỏi: “Suyes, chúng ta ăn sáng với nhau nhé?”

Tô Mân Vấn nhìn thoáng qua Diệp Sênh: “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.”

“A… vậy chúng ta có duyên gặp lại!” Nhuế Khiêm có chút thất vọng nhưng vẫn chân thành nói.

Tô Mân Vấn gật đầu, chuẩn bị rời đi, sau đó lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp đưa cho Nhuế Khiêm: “Thông tin liên lạc của tôi.”

Nhuế Khiêm nhận nó bằng cả hai tay.

Tô Mân Vấn nhìn Diệp Sênh: “Anh đi đây.”

“Ừm, tạm biệt.” Diệp Sênh phất phất tay.

Diệp Sênh đi ra khỏi cổng khách sạn, lại quay đầu thấy trên tay Nhuế Khiêm vẫn đang cầm danh thϊếp, cậu ta không thể tin được nói: “Chị... thần tượng cho em danh thϊếp của anh ấy... mặt trên còn có thông tin liên lạc của anh ấy...”

Diệp Sênh nhìn tấm danh thϊếp màu đen liền vươn tay ra lấy: “Tịch thu!”

Diệp Sênh sợ cái tên fan cuồng Nhuế Khiêm này sẽ gọi điện thoại quấy rầy người ta, Diệp Sênh muốn tránh những rắc rối trong tương lai.

Ai ngờ Nhuế Khiêm lại ở trước mặt Nhuế Khiêm làm mặt quỷ, múa máy chân tay: “Em đã thuộc số điện thoại rồi, haha...”

Khóe miệng Diệp Sênh giật giật, đúng là trẻ con.

Diệp Sênh tùy tiện tìm một nhà hàng ngoài trời ăn sáng với Nhuế Khiêm, cô nhàn nhã uống cà phê, tận hưởng ánh nắng mặt trời ở Vienna, coi như là được thả lỏng.

Nhuế Khiêm ăn bánh mì, đột nhiên chuyển tầm mắt nhìn chăm chú về phía trước, mơ hồ nói: “Chị...”

Diệp Sênh tùy ý đáp: “Làm sao vậy?”

“Người em yêu thầm.” Nhuế Khiêm nuốt bánh mì.

“Ừm?”

Diệp Sênh nhìn theo hướng Nhuế Khiêm thấy một cô gái với mái tóc xoăn dài đang đứng ở ngã tư, cô gái có khuôn mặt tròn rất dễ thương, mặc một chiếc váy dài màu trắng, dưới ánh nắng mặt trời ở Vienna, cả người cô ấy như khoác lên một tầng ánh sáng.

“A… chị, Suyes!”

Một lúc sau, Nhuế Khiêm lại kinh ngạc kêu lên.

Diệp Sênh hơi dời tầm mắt sang bên phải, nhìn về hướng Nhuế Khiêm chỉ, là Tô Mân Vấn.

Vienna này thật nhỏ, Diệp Sênh cảm khái.

“Chị... Có phải là thần tượng đang đi về hướng người em yêu thầm không...” Nhuế Khiêm hoài nghi.

Diệp Sênh đẩy chiếc kính lên sống mũi, nhìn Tô Mân Vấn đang đi về phía cô gái.