"Đệ......"
Bạch Cảnh Trần lắc đầu.
"Ngay cả ta đệ cũng muốn giấu diếm sao?"
"Không phải, chỉ là...... có thể đều là đệ tình nguyện."
Quân Nguyên Thần như là một giấc mộng đẹp hư vô mờ mịt, Bạch Cảnh Trần cho tới bây giờ cũng không có bắt được.
"Là như vậy sao?"
Tuyết Y Nhân trầm tư một lát, khe khẽ thở dài một hơi.
Bạch Cảnh Trần vội vàng giải thích: "đệ là tới kinh thành mới biết được... Hắn đã thành hôn, đệ nghĩ chữa khỏi bệnh của tỷ, đệ liền trở về Nhạc Châu..."
"Ta không có trách đệ."
Tuyết Y Nhân hướng Y cười cười, ít nhiều cũng mang chút thần sắc cô đơn.
"Tại sao?"
Bạch Cảnh Trần cảm thấy kỳ dị, nếu người của mình bị kẻ khác mơ ước, mình nhất định phải đánh nhau với tên vô sỉ kia.
"Hiện giờ cảnh quốc nam phong thịnh hành, Nguyên Thần hắn nhất mạch tương truyền, yêu ngươi cũng là thật bình thường." Tuyết Y nhân vỗ vỗ tay Y nói, "Ta may mắn thay vương gia gặp được đệ, thuần phác đơn thuần, mà không phải người khác..."
Tuyết Y Nhân mắt hạnh đen, bên trong có tâm tư sâu không thấy đáy,cùng nàng rộng lượng vừa rồi đối lập, Bạch Cảnh Trần càng phát ra cảm giác mình là cái sơn dã thất phu.
"Tuyết tỷ tỷ, kỳ thật...... Hắn không yêu đệ."
Tuyết Y Nhân ngước mắt: "Sao lại nói như vậy?"
"Ta cảm giác được."
Tuyết Y Nhân nghe xong, nụ cười rốt cục tiêu tan một ít, nàng đứng dậy cáo từ, cuối cùng để lại một câu.
"Đệ không nên gấp gáp, tâm tư của điện hạ, cho dù là người bên gối như ta cũng đoán không ra."
Sau khi Tuyết Y Nhân đi, đi được vài bước, nụ cười chậm rãi tiêu tán, như có điều suy nghĩ.
Nàng bước tới bậc thang thân thể liền mềm nhũn, Vân Mi nhanh chóng đỡ lấy nàng.
"Tiểu thư, nô tì thật không nghĩ ra."
Hả?
Vân Mi tức giận nói: "Nếu là nô tỳ, sớm đã tát cho y mấy cái rồi! ngài còn như thế khoan dung, mệt người hảo tâm đối đãi với y, y quả nhiên là tên nông thôn dã hán không biết liêm sỉ!"
Tuyết Y Nhân nhướng mày, nghiêm khắc lên.
"Nữ tử, những lời khó nghe này ai dạy ngươi treo ở bên miệng?"
Vân Mi nhếch miệng: "nô tỳ là thay tiểu thư ủy khuất, người khi nào chịu qua loại tức giận này? nếu không là người nhân từ, nô tỳ thế nào cũng phải đem tay chân Y đánh gãy, ném ra cho chó ăn!"
"Được rồi, đừng nói nữa!"
Tuyết Y Nhân quát ngừng nàng, ngón tay ấn trán, chỉ cảm thấy mi tâm đều co rút đau đớn.
"Y là người điện hạ coi trọng, ta chính là gϊếŧ Y, điện hạ sẽ cả đời nhớ mãi không quên, chuyện này cũng sẽ trở thành khúc mắc giữa ta và điện hạ."
"Nô tỳ cảm thấy điện hạ cũng không có bao nhiêu thích Y." Vân Mi không phục.
"Ngươi không hiểu, Bạch Cảnh Trần cũng không hiểu." Tuyết Y Nhân thở dài," Nhưng ta so với các ngươi hiểu rõ điện hạ hơn, chỉ sợ điện hạ thật sự động tâm với Bạch Cảnh Trần."
"Chỉ bằng Y?"
Tuyết Y Nhân khoát tay, không muốn nói thêm nữa.
Có thể ngay cả điện hạ cũng không thấy rõ tâm mình.
……
Bạch Cảnh Trần cảm thấy căn phòng ngột ngạt đến phát hoảng, mở ra tất cả cửa sổ.
Thạch Đầu cùng Thái Tuế giống như điên, một trước một sau chạy vào. Thạch Đầu trốn ở phía sau cửa, thái tuế cho rằng đang chơi trò chơi với nó, cũng đội cái đầu to muốn chui vào phía sau cửa, đáng tiếc còn thừa nửa thân không vào được, đuôi mông toàn bộ ở bên ngoài.
"Các ngươi điên cái gì?"
Bạch Cảnh Trần đang rất phiền não.
Thạch Đầu hướng y làm một cái thủ thế "Suỵt", bộ dáng hoảng sợ.
Bạch Cảnh Trần nhìn thoáng qua bên ngoài, đứng dậy đi xem xét, hắn đang sợ cái gì đây?
Mộc hương thủy tạ này ngoại trừ gia đinh tỳ nữ thì rất ít người đến.
Bạch Cảnh Trần nhìn thấy phía sau Nguyệt Động, có một nam nhân đang thò đầu ra.
Bạch Cảnh Trần từng va phải hắn một lần.
"Ngươi là ai? Ở bên kia trốn trốn? Làm trộm à?"
Nam tử đi ra, bước chân nhẹ nhàng, ngay cả động tác cũng như chột dạ.
"Ta là Tuyết Thành Lĩnh, là ca ca của Y Nhân."
Bạch Cảnh Trần nghiêng đầu nhìn hắn, Tuyết tỷ tỷ một thân khí độ, như thế nào có một ca ca lén lút như vậy?
Bất quá ngày đó đích xác hắn vào chủ viện, chắc là quen đường.
"A, có chuyện gì sao?"
Tuyết Thành Lĩnh xoa xoa tay hỏi: "Y nhân bảo ta đưa cho ngươi ít đồ."
Bạch Cảnh Trần đi tới, vươn tay.
Tuyết Thành Lĩnh xấu hổ một chút, cũng không nghĩ tới hắn lại không biết lễ tiết như vậy.
"Ngươi...... Không mời ta vào ngồi một chút sao?"
"Được rồi, ngươi vào đi."
Bạch Cảnh Trần dẫn hắn vào.
Thạch Đầu cùng Thái Tuế cũng không biết lại chui vào góc nào.
Bạch Cảnh Trần thật sự chỉ mời Tuyết Thành Lĩnh đi vào ngồi, ngay cả trà cũng không pha cho hắn.
"Tuyết tỷ tỷ muốn cho ta cái gì?"
"A a, nàng nói ngươi là khách quý của vương phủ đúng không? Nhưng xiêm y mặc vẫn là của hạ nhân, mùa đông cũng sắp tới, quá mức đơn bạc, cho nên bảo ta tới đo cho ngươi, nàng để cho người giúp ngươi may mấy bộ xiêm y dày."
Trong lòng Bạch Cảnh Trần ấm áp.
Tuyết tỷ tỷ cẩn thận nhất, ngay cả y phục mùa đông chống lạnh cũng thay chính mình suy nghĩ chu toàn.
Chính là không biết nàng như thế nào không sai hạ nhân đến, để cho ca ca của nàng làm loại công việc này.
"Đo thì đo, ngươi lén lút ở bên ngoài làm gì?"
Tuyết Thành Lĩnh không trả lời, chỉ là từ trong tay áo lấy ra một cây thước mềm, đứng ở sau lưng Bạch Cảnh Trần.
Đầu tiên đo chiều cao và chiều rộng vai, bắt đầu từ chân lên trên, mãi cho đến đỉnh đầu.
Bạch Cảnh Trần cảm thấy là lạ, bắp chân là vô tình hay cố ý đυ.ng phải.
Không quá dáng người vốn là muốn tiếp xúc, Y cũng không nghĩ nhiều.
Tuyết Thành Lĩnh lại đứng ở trước người Y.
"Mở cánh tay ra."
Bạch Cảnh Trần làm theo.
Tuyết Thành Lĩnh cầm thước mềm khoa tay múa chân, ngón tay của hắn giống như cá chạch, lướt qua lòng bàn tay Bạch Cảnh Trần, lại đυ.ng tới xương quai xanh của Y.
Bạch Cảnh Trần ngứa ngáy, lui về phía sau một bước.
Ánh mắt Tuyết Thành Lĩnh vẫn dừng lại trước ngực Bạch Cảnh Trần.
Bạch Cảnh Trần chân chân thật thật nghe hắn nuốt một ngụm nước miếng.
"Ngươi nhanh một chút!"
Bạch Cảnh Trần khó nói cái gì, cũng chỉ là thúc giục hắn.
"A a, cuối cùng đo vòng eo, một chút là được."
Tuyết Thành Lĩnh đem thước mềm vây quanh eo Bạch Cảnh Trần, hắn còn đặc biệt ngồi xổm xuống một chút, mặt cơ hồ liền dán ở dưới ngực Bạch Cảnh Trần.
Hắn xốc vạt áo Bạch Cảnh Trần lên, tay hướng vào trong y phục Y.
Bạch Cảnh Trần giật mình một cái, đẩy hắn ra.
"Ngươi làm gì vậy?!"
Tuyết Thành Lĩnh đang hưởng thụ da thịt này, bị đẩy ra liền thất vọng.
"Ngươi... ngươi mặc y phục quá dày, nếu không đo chính xác, áo mùa đông làm cũng không vừa người." Hắn tìm một lý do không kẽ hở.
Bạch Cảnh Trần cau mày không nói gì, chuyện này cũng có thể chấp nhận được.Dù sao lấy khuôn mặt này của mình, Bạch Cảnh Trần không cho rằng có thể dẫn tới người làm chuyện xấu xa.
Chỉ là Tuyết Thành Lĩnh giống như là từ trước đến nay quen thuộc bình thường, không e dè chút nào, mùi vị trên người hắn, động tác mập mờ của hắn, đều làm cho Bạch Cảnh Trần rất không thoải mái.
"Ta tự mình làm đi."
"Ngươi lại không nhìn thấy, hay là để ta đi."
Bạch Cảnh Trần bất đắc dĩ, Tuyết Thành Lĩnh thấy Y dễ nói chuyện như vậy, tà khí trong ánh mắt càng thịnh, khi đem thước mềm quấn lấy eo nhỏ của Y, ngón tay không kiêng nể gì đυ.ng vào áσ ɭóŧ của Y, thậm chí là vị trí càng ngày càng riêng tư.
Thân thể trẻ tuổi như vậy, cốt thái đoan chính, da thịt bóng loáng, xúc cảm thổi đạn có thể phá, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của thiếu niên, ngay cả cách cơ bắp quần áo cũng giống như một mê cung đoạt hồn nhϊếp phách, làm người ta đắm chìm trong đó.
Nếu không phải trên mặt Y có mụn nhọt lở loét, nhất định là vưu vật cực phẩm nhân gian!
Tuyết Thành Lĩnh hô hấp tăng thêm, ý loạn tình mê.
Thật là làm cho người ta tiêu hồn thực cốt a......