"A ân~đừng~đừng cắm quá sâu ân~ta chịu không nổi ân......"
Trong phòng mờ ám, một tiếng lại một tiếng rêи ɾỉ mềm mại đang không ngừng vang lên, trên giường lớn trong sân núi sâu, mỹ kiều nương cả người trắng nõn phát sáng dưới ánh trăng đang quỳ rạp trên đệm ở giường, ưỡn mông cao lên tiếp nhận cú thao của nam nhân to lớn phía sau, nghe mỹ kiều nương kia động lòng người, nam nhân khuôn mặt có chút nghiêm túc anh tuấn càng thêm dữ tợn. Hai tay xoa bóp mông nàng ra sức thao.
"Ách...... Nương tử! Nương tử tiểu bức kẹp quá chặt, thả lỏng một chút! A ân...... "
Dươиɠ ѵậŧ của nam nhân thô dài như vậy, qυყ đầυ đã đỉnh đến miệng tử ©υиɠ của mỹ nhân, nhưng vẫn còn có một đoạn ở bên ngoài, dươиɠ ѵậŧ dính dâʍ ɖị©ɧ màu sắc vừa đen vừa tím, gân xanh nổi lên, giống như một lưỡi dao sắc bén đáng sợ một chút lại một chút hung hăng đâm vào trong âʍ ɦộ bóng loáng không lông non nớt của mỹ nhân, đem nàng thao đến khóc rống lên.
"Ô ô...... Không cần...... A ha...... Muốn chết! Không cần cắm......"
"Nương tử, mỗi ngày để cho ta thao, vυ' mỗi ngày bị ta sờ, còn muốn cho ta sinh tiểu oa nhi, ách a...... Thật chặt! nương tử thật chặt!"
Dâʍ đãиɠ nhìn tiểu nương tử bởi vì động tác thao huyệt của hắn mà lắc lung tung bộ ngực lớn, nam nhân tham lam liếʍ liếʍ khóe miệng đang muốn ôm nàng lên hút núʍ ѵú, nhưng vừa mới vươn tay chạm vào eo nhỏ của nàng lại không thấy! Sợ tới mức toát mồ hôi lạnh!
"Nương tử! Tiểu Đào Nhi! tiểu nương tử của ta, nàng đi đâu rồi?!"
Cả người đổ mồ hôi nhìn phòng ngủ trống rỗng, Lưu Khuê Nguyên cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt tập kích toàn thân, cả người tựa như mất sức.
"Ngươi đến bây giờ còn nghĩ đến tiểu nương tử vong ân phụ nghĩa kia! Ngươi mỗi ngày nghĩ đến tiểu nộn bức kia, lại thao không được, ngươi mù quáng chống đỡ cái gì?! "
Thắp sáng đèn dầu, có chút mờ mịt ngồi ở trên giường, thân trên trần trụi, bởi vì mộng xuân mà cả người ướt đẫm mồ hôi, thợ săn Lưu Khuê Nguyên chỉ tức giận nhéo nhéo dươиɠ ѵậŧ lớn của mình lại lảm nhảm. Trong lòng ủy khuất cực kỳ.
Hai năm trước, hắn ở trong núi cứu một tiểu nương tử hái dâu, tiểu nương kia nói mình họ Liễu gọi Đào Nhi, sinh ra miệng nhỏ anh đào, mũi nhọn má phấn, mặt mày quyến rũ đến câu người, hắn nhìn thấy mà động tâm, đêm đó Lưu Khuê Nguyên đặt bẫy thú làm nàng bị thương sau đó hắn bố trí làm nàng ngủ trong viện mình.
Mới đầu Lưu Khuê Nguyên cũng không dám nghĩ một tiểu nương tử xinh đẹp như vậy có thể làm nương tử của mình, dù sao người ta cũng trắng nõn non nớt, còn nói là biểu cô làm việc ở phường thêu trong thành, nhờ nàng tới giúp.