Thanh Xuyên Chi Cá Mặn Lương Thiếp

Chương 2

Vân Thư Dao nhịn không được nhíu mày, nàng năm nay đã mười bảy tuổi, ở hiện đại, đây có thể còn là một học sinh trung học, nhưng ở thời đại này, đã là một lão cô nương không hơn không kém.

Nếu như không phải tổ phụ tổ mẫu nàng liên tiếp qua đời cần thủ hiếu, nguyên chủ đã sớm xuất giá.

Nói vậy đợi đến khi phụ thân thu tuyển chấm dứt, bất luận có thể thi đậu hay không, hôn sự của nàng đều sẽ định ra.

Về phần nàng định làm một quý tộc độc thân…

Sau khi hiểu rõ chính sách hiện tại, Vân Thư Dao liền bỏ đi ý niệm này trong đầu.

Ở hậu thế có một số quốc gia độc thân cần phải nộp thuế, ở thời đại này, độc thân quá tuổi không chỉ bị phạt tiền, còn có thể bị ép gả, tùy tiện tìm một nam nhân chưa lập gia đình kết đôi.

Muốn không xuất giá, cũng được, đó chính là xuất gia, chỉ là xuất gia hạn chế quá nhiều, nói là một nơi thanh tịnh, trên thực tế nơi cất nhiều cái khó nói, còn có rất nhiều chuyện không được làm, so sánh, gả cho người nào đó cũng là một lựa chọn không tồi.

Nếu đối phương không tệ, cuộc sống có thể hợp nhau, nếu đối phương không được, còn có thể nghĩ biện pháp hợp ly, nếu đối phương phát điên, vậy còn có góa bụa không phải sao, cuộc sống như thế nào cũng sẽ không khó hơn mạt thế.

Nghĩ tới đây, Vân Thư Dao cười cười, nếu ý nghĩ này của nàng bị mẹ nàng biết, phỏng chừng sẽ làm cho nàng sợ đến gần chết.

Không có biện pháp, từ mạt thế đi một vòng, ngoại trừ đặc biệt chấp nhất chuyện ăn uống, một cái khác chính là cái nhìn đối với mạng người thay đổi.

"Mẫu thân, phụ thân hiện tại hẳn là đã đến tỉnh thành."

Nghe nữ nhi nói đến phu quân, Tống thị nhíu mày, trong lời nói có chút lo lắng: "Hẳn là đến rồi, cũng không biết hai người bọn họ hiện tại tìm được chỗ dừng chân hay chưa."

Cùng nhau ra ngoài còn có đường huynh Vân Thường nhà bác gái, đã có công danh đồng sinh, không có gì ngoài ý muốn, tú tài không phải là vấn đề, hiện tại đi dò đường trước, thuận lợi mà nói, chờ qua vài năm cũng có thể đi tỉnh thành tham gia Thu Tuyển.

Vân Thư Dao an ủi: "Bằng hữu của phụ thân ở tỉnh thành không phải lúc trước viết thư, nếu không tìm được chỗ dừng chân, có thể đi qua ở nhờ một thời gian."

Tống thị giãn mày một chút: "Vậy cũng đúng, hy vọng cha ngươi lúc này văn khúc tinh cao chiếu." Nếu đỗ đạt, có thể tìm được một mối hôn sự tốt cho nữ nhi, không cần gấp gáp như vậy.

Đáng tiếc, Tống thị nghĩ đến Trần gia đã thành thân, nếu như nữ nhi nàng không phải liên tiếp thủ hiếu, lão nhân Trần gia chờ không nổi lui hôn, hiện tại nữ nhi đã sớm xuất giá làm phụ.

Bây giờ chỉ có thể chọn lại.

Trong lúc nói chuyện, nàng ngửi thấy mùi hương truyền đến từ trong nồi, hít một hơi, Tống thị thấy, lại nghĩ, nếu phu quân thật sự thi ra thứ hạng tốt, điều kiện của con rể cũng có thể tăng lên một bậc, không cần lo lắng nữ nhi sau khi xuất giá bởi vì lượng thức ăn quá nhiều bị người ghét bỏ.

Đang nói chuyện phiếm, nghe thấy có người đang đập cửa: "Nhị thẩm! Nhị thẩm!"

Thanh âm này... Vân Thường?

Hắn không phải cùng phu quân đi tham gia Thu Tuyển sao?

Tống thị có chút kinh hồn bạt xác, trong tay còn cầm một cái chén lớn cũng quên buông xuống, vội vàng chạy tới mở cửa cho hắn.

Vừa mở cửa ra, liền thấy Vân Thường há mồm nói ra một tin dữ: "Nhị thẩm, không tốt, nhị thúc bị bắt vào đại lao!”

Lời này vừa nói ra, Tống thị bị dọa sợ, chén cầm trong tay trực tiếp rớt xuống, phát ra tiếng lạch cạch giòn tan, mảnh vụn rải rác trên mặt đất, nhưng lúc này lực chú ý của mọi người đều không còn ở đó nữa.

"Thường ca nhi, sao, làm sao vậy, ngươi vừa mới nói cái gì?"

Vân Thường hít sâu một hơi, liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo: "Nhị thúc bị người vu hãm, bắt vào đại lao." Nhìn kỹ một chút, còn có thể nhìn thấy hắn trước mắt xanh đen cùng xiêm y trên người không chỉnh tề, trên người còn có một cỗ mùi, không biết bao lâu không có tắm rửa.

Nói vậy sau khi xảy ra chuyện, hắn không có tâm tình đi chú ý những phương diện này nữa.

Tống thị mất ba giây thời gian tiêu hóa, tiêu hóa xong, cả người nhũn ra, trước mắt đen sạm, người cũng ngã về phía sau, Vân Thư Dao vội vàng tiến lên một bước, một tay ôm lấy thắt lưng nàng, chống đỡ thân thể nàng: "Nương, người bình tĩnh một chút, phụ thân hiện tại cần chúng ta."

Hai người cùng nhau đưa nàng trở lại phòng.

Tống thị ngất đi thời gian rất ngắn, không bao lâu liền chậm rãi tỉnh lại, cố gắng chống đỡ, thanh âm của nàng phát phiêu vô lực, hỏi Vân Thường: "Thường ca nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Vân Thường chật vật giật giật khóe miệng, "Chúng ta đi theo xe của thương đội cùng nhau đi tỉnh thành, đến thành, chúng ta cùng thương đội không thuận đường, tách ra, bởi vì cách huyện Tề Trần không xa, chúng ta đi qua, trên đường gặp được một nữ tử bị trẹo chân, dẫn nàng một đoạn đường, đưa nàng đến nhà thân thích, như vậy cũng thôi đi, kết quả chúng ta ở trong quán trà dừng chân ăn cơm, không bao lâu đã có quan binh tới cửa, nói nhị thúc trộm một miếng ngọc bội của tiểu cữu tử* huyện thái gia.” (*em vợ)

Vân Thường miệng đầy chua xót: "Chúng ta căn bản không biết tiểu cữu tử của huyện thái gia là ai!"

Vân Thư Dao trước tiên nghĩ đến cô nương kia: "Nữ tử kia ăn mặc có gì đặc biệt không?"

Vân Thường nhớ lại: "... Sau khi nhị thúc bị bắt, ta tìm người hỏi thăm, nghe được tiểu cữu tử Ngô Bằng của huyện thái gia kia là tham hoa háo sắc nhất, trong huyện kia có không ít nữ tử nhà lành bị ép làm thϊếp, nữ tử kia chính là một nữ tử nhà lành được coi trọng đang chạy trốn, nàng chạy trốn đến nhà thân thích bị bắt đi, chúng ta là bị người ta giận chó đánh mèo."

Tống thị nghe xong, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Cái này, cái này còn có vương pháp hay không a! Nhị thúc ngươi hiện tại thế nào, như thế nào mới có thể đi ra, hắn là bị oan uổng a!”

Đây chính là nguyên nhân Vân Thường trở về, hắn gian nan nuốt nước miếng: "Ta đi hỏi, một quản gia nói ngọc bội kia phải hai ngàn lượng, giao hai ngàn lượng là có thể mua được ngọc bội bị trộm kia, chú Hai mới có thể đi ra.”

Đây rõ ràng chính là muốn ăn cướp, bọn họ từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Ngô Bằng gì, chứ đừng nói là trộm ngọc bội!