Lều trại kia chính là do cô ấy tỉ mỉ chọn lựa tốt.
Kết quả khi Hà Dao Chi tới đòi, Đỗ Trạch Duy lập tức thay cô ấy quyết định, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Trên mặt Đỗ Trạch Duy có chút không nhịn được: "Đều là bạn bè, không cần phải vì chuyện nhỏ này mà tranh đoạt chứ? Chẳng qua chỉ là mấy cái lều mà thôi."
Tả Yên Nhiên nghe vậy nhịn không được trợn trắng mắt.
Đỗ Trạch Duy nói lời này rất dễ nghe, kỳ thật chính là không dám đắc tội Cố Ngôn Đình, cũng không dám đắc tội người trong lòng Cố Ngôn Đình, vì vậy chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của đối phương.
Lê Khinh Nhan nhìn đồng hồ đeo tay, đề nghị: "Nếu hai người còn thiếu không ít vật tư, tôi đề nghị cả hai chia nhau hành động, hiện tại chỉ còn nửa giờ."
Đỗ Trạch Duy nhíu mày, hiển nhiên không tình nguyện lắm.
Đây chính là chương trình giải trí yêu đương, công ty dự định để anh và Tả Yên Nhiên xào CP. Nếu tách ra, hiệu quả của chương trình sẽ giảm mạnh.
Anh ta há miệng, vừa định nói gì đó, Tả Yên Nhiên lại mở miệng trước một bước.
"Đúng vậy, phân công nhau hành động hiệu suất cao hơn", Cô ấy nói xong xê dịch về phía Lê Khinh Nhan, chợt quay đầu nhìn về phía Đỗ Trạch Duy, "Cậu đi khu Đông xem đi? Tôi đi theo Lê Khinh Nhan đến khu bán lẻ mua chút đồ."
Đỗ Trạch Duy nghẹn lời trong cổ họng, sắc mặt khó coi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nữa.
"Được."
Anh ta miễn cưỡng duy trì mặt ngoài ôn hòa, ném xuống một chữ, xoay người rời đi.
…
Bên kia, Hà Dao Chi và Cố Ngôn Đình mua sắm càng thuận lợi, đã gần kết thúc.
Bọn họ chọn đồ căn bản không cần nhìn giá cả, dù sao cũng mua đồ đắt nhất, thời gian tự nhiên dư dả rất nhiều.
Sau khi chọn xong món trang bị cuối cùng, Hà Dao Chi và Cố Ngôn Đình đẩy xe mua sắm đi đến quầy tính tiền.
Vừa đi, Hà Dao Chi còn vừa cầm điện thoại di động, tương tác với khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp.
"Thực ra đồ ở đây cũng không đắt lắm…"
"Chẳng qua, cảm giác không cần nhìn giá cả lập tức trực tiếp bỏ vào giỏ mua sắm, quả thực rất vui vẻ."
"Cái gì, mọi người hỏi tôi vì sao không mang theo ví tiền?"
Cô ta cười nói dịu dàng, liếc mắt nhìn Cố Ngôn Đình bên cạnh, sau đó mới nói với khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp: "Cố tiên sinh chính là ví tiền của tôi— đúng không, Cố tiên sinh?"
Nghe nói như thế, đáy mắt Cố Ngôn Đình mang theo vài phần ôn nhu, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
[A a a, là ai phát đường tới điên rồi!]
[Người đàn ông tiêu tiền cho vợ quả nhiên là đẹp trai nhất.]
[Tất cả chi phí cộng lại phải là 5 triệu chứ? Cố tổng cũng thật cam lòng.]
[Làm ơn, sự tồn tại của Cố tổng là phú khả địch quốc, chỉ năm triệu có đáng là gì.]
Nhìn khán giả biểu đạt hâm mộ, ý cười trong đáy mắt Hà Dao Chi càng ngày càng rõ ràng.
Lúc này, thời gian nhiệm vụ chọn đồ đã gần kết thúc, các khách quý cũng đều lục tục đi tới quầy tính tiền.