"Ngài Lục, xin lỗi đã làm phiền ngài, bên ngoài có một Omega đang phát tình, vì lí do an toàn, xin ngài hãy rời khỏi đây càng sớm càng tốt." Bởi vì biết thân phận của người trước mặt, giọng nói trong trẻo của thanh niên chứa sự phấn khích và tôn trọng.
Ngón tay mảnh khảnh của Lục Thanh Diễm đặt giữa lông mày nhẹ nhàng xoa vuốt, trông giống như hơi không khỏe: “Tôi không sao, cậu là ai?” Bình thường Alpha cấp S rất khó có thể bị động tiến vào kỳ nhạy cảm.
“Nhân viên phục vụ của quán bar.” Giang Ninh liếc nhìn khuôn mặt của Lục Thanh Diễm, do dự một chút sau đó bổ sung thêm: “Thì, anh cũng là sinh viên đại học Dung Châu, đàn anh Lục.”
Lúc này Lục Thanh Diễm gợi lên hứng thú, ngước mắt lên đánh giá Giang Ninh từ trên xuống dưới, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp hơi khàn: "Cậu đã từng xem diễn thuyết à?"
Ánh trăng ôm nhẹ một bên khuôn mặt thiếu niên, cặp kính gọng đen cũng không cản được sức sống sáng ngời trong mắt cậu, trên khuôn mặt còn nét trẻ con phúng phính ẩn hiện hai rặng mây hồng, giống như một chiếc bánh kem ngọt ngào có dâu tây bên trên. Đồng phục đen trắng bỏ áo trong quần làm nổi bật vòng eo thon gọn và đôi chân dài, tư thế đứng thẳng như một cây Bạch Dương nhỏ thẳng tắp, tràn đầy hơi thở tuổi trẻ.
"Đúng vậy! Diễn thuyết của anh thật sự rất hay, tôi muốn học hỏi từ anh!" Tiếng bản địa khiêm tốn phát ra ngay lập tức, mang theo phấn khích vui vẻ, sau khi phản ứng lại khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang hưng phấn của Giang Ninh lại “bùm” một cái đỏ bừng phun khí, dái tai cũng nóng lên.
May là tương đối tối nên chắc sẽ không nhìn thấy điều gì bất thường, trong lòng cậu cảm thấy vui mừng nhưng lại không biết rằng mọi thứ đều lộ rõ dưới thị giác tuyệt vời của Alpha cấp S.
“Ừm,” lông mày Lục Thanh Diễm hơi cong lên, trong mắt hiện lên ý cười: “Vậy cậu cố lên.”
"Ặc... Tôi sẽ!" Giang Ninh gãi đầu: "Ngài Lục, vậy tôi có cần gọi taxi cho anh không?"
“Làm phiền đàn em rồi.” Lục Thanh Diễm ngẩng đầu, đôi mắt như ngọc lưu ly nhìn nơi khác, giơ tay cầm ly rượu vang trên bàn lên.
Giang Ninh gật đầu, lại nhìn sắc mặt Lục Thanh Diễm xác định không có chuyện gì mới quay người lấy bộ đàm ra chuẩn bị gọi taxi, nhân viên phục vụ như cậu không được phép mang theo điện thoại di động trong giờ làm việc.
Một tiếng "bùm" vang lên, Giang Ninh kinh ngạc quay lại, nhìn thấy ly rượu vang đỏ rơi xuống đất, rượu rơi vãi, còn tay Lục Thanh Diễm siết chặt chiếc ghế, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
"Ngài Lục?" Giang Ninh ngạc nhiên, bước nhanh tới, cúi người xem xét tình trạng của Lục Thanh Diễm: "Anh sao vậy?"
Lục Thanh Diễm không có phản ứng, cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ có tiếng thở dốc kiềm chế. Cơ bắp che phủ dưới lớp quần áo căng thẳng, lộ ra tư thế muốn tấn công hoặc săn mồi, đôi tay nắm chặt chiếc ghế giống như hàng rào cuối cùng.
Giang Ninh đang lo lắng không chú ý tới trong phòng tràn ngập hương thơm lạnh lẽo, gần như nhấn chìm người khác: "Ngài Lục? Anh sao vậy?"
“…Đi!” Một từ phát ra từ hơi thở bị đè nén, giọng nói trầm thấp êm dịu lúc này đã khàn đi.
"Hả?" Giang Ninh nghe không rõ, đột nhiên duỗi tay vỗ nhẹ bàn tay đang nắm thật chặt ghế: "Ngài Lục? Ngài... Ơ!"
Mắt Giang Ninh trợn to, bị Lục Thanh Diễm đột nhiên đứng dậy áp đảo dưới người anh, nhìn không rõ động tác của anh, khi cậu kịp phản ứng thì ngón tay lạnh lẽo của đối phương đã đặt ngoài miệng Giang Ninh.
Lúc này, mùi hương lạnh lẽo trong phòng càng nồng đậm hơn, giống như mây đen tụ sấm sét cuồn cuộn nổi lên.
Giang Ninh chỉ cảm thấy Lục Thanh Diễm đè rất nặng, sức cũng mạnh đến mức cậu bị kiềm chế không thể cử động được chút nào.
Đôi mắt đỏ ẩn dưới mái tóc của Lục Thanh Diễm lộ ra, vẻ lạnh lùng và lý trí đã không còn, chúng tỏa ra ánh sáng hung dữ và du͙© vọиɠ mãnh liệt như dã thú, khóa chặt con mồi bên dưới.
Đây là kỳ nhạy cảm của Alpha.