Mèo Con Nối Duyên

Chương 10

Chương 10: Bạn trai trước tìm tới cửa
“Anh mới vừa về nước, chúng ta gặp mặt đi.” Thanh âm của Ôn Hàn vẫn lạnh băng như vậy, giống như con người của anh ta.

“Không cần thiết đâu.” Tiểu Thuần vội từ chối, nghĩ thầm, nếu anh ta biết hiện tại cô đang nằm trong lòng một người đàn ông khác nghe điện thoại của anh ta thì sẽ biết chuyện gặp mặt không cần thiết.

“Anh muốn gặp em, Tiểu Thuần.” Ba năm, tính tình của anh ta lại chẳng thay đổi chút nào, vẫn cố chấp như vậy, muốn mọi người vây quanh quỹ đạo của anh ta, nghe theo ý muốn của anh ta. Tiểu Thuần suy nghĩ hai giây rồi đồng ý, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với anh ta.

Sau khi cúp máy, Tiêu Dư Thiên thấy vẻ mặt của Tiểu Thuần hơi khác lạ, anh hỏi ai gọi điện đến.

“Là bạn trai trước của em, anh ta vừa về nước, hẹn em gặp mặt.” Tiểu Thuần sảng khoái nói thẳng. Từ trước đến nay cô luôn ghét sự lừa dối, huống chi đây không phải là chuyện gì mất mặt.

“Em định đi gặp anh ta?” Tiêu Dư Thiên vừa dò hỏi vừa nhìn vẻ mặt của cô.

“Đương nhiên! Em không làm gì có lỗi với anh ta, vì sao không dám gặp anh ta chứ.” Tiểu Thuần nói hùng hồn, không vì gặp mặt bạn trai trước mà sợ bị chê trách.

Tiêu Dư Thiên bĩu môi, âm thanh rầu rĩ: “Muốn anh đi cùng em không?”

Tiểu Thuần thấy vẻ mặt này của anh thật đáng yêu, cô cố ý chọc anh: “Gặp mặt riêng tư, xin miễn quan sát.” Cô xốc chăn lên xuống giường, đến toilet rửa mặt chải đầu.

Thời tiết không tốt, nhưng dù sao sắp tới tết âm lịch, người đi đường tuyệt đối không ít, đều là cảnh tượng vội vã. Tuyết vẫn còn rơi, Tiểu Thuần không mở ô, còn hơn tuyết ở quê nhà, đây căn bản không tính là cái gì. Khi nàng đến quán cà phê, Ôn Hàn đã ngồi ở chỗ kia chờ cô. Sau khi ngồi xuống, cô gọi một ly cà phê Ireland.

Đây là quán cà phê bọn họ thường đến lúc học đại học, cửa hiệu lâu đời của Thượng Hải gần trăm năm, giá rẻ hơn các quán cà phê bình thường, vài năm trôi qua, hoàn cảnh cũng không thay đổi nhiều. Khi đó, sau buổi chiều không có lớp bọn họ thích ở đây gọi một ấm cà phê, thong thả ở dưới ánh mặt trời cùng mùi hương cà phê nhàn rỗi qua thời gian.

“Anh về khi nào?” Tiểu Thuần trò chuyện với anh ta.

“Sáng hôm qua.” Ôn Hàn khuấy thìa cà phê, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Hai người tuỳ ý tán gẫu vài câu về thời tiết Thượng Hải, cùng với cuộc sống ở Mỹ của anh ta.

“Mấy năm nay em tốt chứ?” Ánh mắt Ôn Hàn nhìn chằm chằm vào Tiểu Thuần. Sau khi cởϊ áσ khoác, cô mặc bên trong chiếc áo len màu gạo, quấn khăn quàng cổ ca rô đơn giản, vẫn giống với phong cách của năm đó, trong trẻo thanh nhã, lúc bình tĩnh mang theo một loại xa cách lạnh nhạt.

Tiểu Thuần cười nhợt nhạt: “Cũng tốt.” Sau khi tình yêu tan biến, nói cái gì cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Dù cho có rất nhiều chua xót, anh ta từ lâu đã không còn là đối tượng để cô dốc bầu tâm sự.

“Anh có chút hối hận.” Thanh âm Ôn Hàn rất nhẹ nói một câu.

Tiểu Thuần không rõ ý tứ của anh ta, cô tò mò nhìn anh ta: “Hối hận cái gì?”

“Hối hận vì xuất ngoại chia tay với em.” Tốc độ vào vấn đề chính của anh ta vẫn rất nhanh, phù hợp với tác phong trước sau như một của anh ta.

Tiểu Thuần hiểu được dụng ý của anh ta, cô bất đắc dĩ cười cười: “Chuyện này có gì mà hối hận chứ, anh luôn đặt tôi ở vị trí thứ hai. Lúc học đại học, tôi không quan trọng bằng học vị; sau khi làm việc, tôi không quan trọng bằng xuất ngoại. Mỗi người đều có sự lựa chọn khác nhau, điều anh lựa chọn chính là sự nghiệp mà không phải tình yêu.”

“Cho nên hiện tại anh rất hối hận, có thể vãn hồi không?” Ôn Hàn không chút nào che dấu ý đồ thật sự của mình.

Cái gì cái gì cô không nghe lầm chứ? Tiểu Thuần liếc xéo anh ta một cái: “Chuyện này không có khả năng! Bắt đầu từ ngày anh rời khỏi, tôi và anh đã kết thúc. Tôi đã cho anh mấy cơ hội lựa chọn, tôi không thể luôn bị người ta lựa chọn.”

Ôn Hàn trầm mặc một lúc, cười khổ nói: “Anh cũng biết yêu cầu của mình vô lý, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”

Tiểu Thuần biết anh ta nhất định sau khi suy nghĩ cặn kẽ rồi mới tìm cô, bởi vậy cô không trả lời anh ta ngay lập tức, mà suy nghĩ trong đầu chốc lát, cô nhìn chăm chăm người đi đường ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nói: “Ba năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cuộc sống của chúng ta đều có thay đổi, tôi không thể luôn quanh quẩn ở một chỗ chờ anh tìm ra lương tâm. Tôi đã có bạn trai, chúng tôi sống chung với nhau rất tốt.”

“Thì ra là thế!” Ôn Hàn bừng tỉnh hiểu ra nói.

Tiểu Thuần lắng nghe giọng điệu của anh ta, giống như cô nên vì anh ta mà thủ tiết, giống như trên thế giới này chỉ có mình anh ta là người đàn ông, cô không thể yêu người khác, thật sự là ý tưởng hoang đường nực cười.

Quả nhiên, gã ích kỷ này càng nói ra lời ích kỷ. “Anh thật không ngờ em thay đổi nhanh như vậy, mới ba năm trôi qua. Anh làm sao mới có thể khiến em rời khỏi người kia? Em hãy nói một câu.” Tay anh ta bao phủ tay cô, nắm thật chặt.

Lời này quả thực vô cùng quái lạ, Tiểu Thuần tức giận: “Tôi cảm thấy tôi đã nói rõ ràng rồi. Ôn Hàn, anh không phải loại người dây dưa, tôi hy vọng anh đừng vướng víu không rõ. Tôi và anh đã bỏ lỡ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có đường quay về. Tôi xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước.”

Không đợi anh ta mở miệng, Tiểu Thuần vung tay anh ta ra, cô đứng lên rồi đi ra ngoài, Ôn Hàn cũng không ngăn cản cô. Anh ta sao lại không biết tính tình của cô, cô không phải là loại con gái dễ dàng thoả hiệp, lúc trước công ty phái anh ta đi nước ngoài công tác, cô không đồng ý, vì sự nghiệp và tiền đồ của bản thân, anh ta chỉ có thể chia tay với cô. Lời nói tuyệt tình nhất cũng đã nói qua, muốn vãn hồi nào có dễ dàng như vậy.

Tiểu Thuần từ quán cà phê đi ra, tâm tình cũng chưa tốt. Sớm đoán được Ôn Hàn hẹn cô ra chẳng có việc gì tốt, nhưng chính tai nghe được lời nói ích kỷ của anh ta, trong lòng cô vẫn nhịn không được mà khó chịu. Người kia là người cô đã từng yêu ư, sao lại tuỳ tiện nói ra lời không có trách nhiệm.

Trên đường về nhà, đi qua tiệm bánh Tây, Tiểu Thuần đi vào mua một hộp bánh dứa mới ra lò, lại mua thêm một miếng bánh blueberry. Xa xa nhìn cửa sổ nhà mình, cô trông thấy Tiêu Dư Thiên ôm Tiểu Bảo đứng ở cửa sổ ngóng trông nhìn ra bên ngoài, như là đang khổ công chờ cô về nhà, tất cả tâm trạng không vui tan thành mây khói. Một lớn một nhỏ trong căn hộ kia là toàn bộ chỗ dựa tinh thần của cô.

Tiêu Dư Thiên cũng nhìn thấy Tiểu Thuần, anh nâng Tiểu Bảo lên, nắm móng vuốt của nó giơ lên để nó chào cô. Tiểu Thuần hướng về phía bọn họ cười cười, cô chợt nổi lên ý nghĩ chơi đùa, ở ven đường vo một trái cầu tuyết nhỏ ném về phía cửa sổ, tiếc rằng sức lực của cô quá yếu, bọn họ lại ở lầu 16, trái cầu tuyết ném tới một nửa liền rơi xuống đất.

Cô lấy ra chìa khoá vừa nhét vào ổ khoá, còn chưa kịp vặn thì cửa đã được mở ra. Tiêu Dư Thiên đứng ở cạnh cửa chờ đóng cửa cho cô, lúc cô thay giày, anh đi lên nhận chiếc hộp trong tay cô. Đợi cô đứng thẳng dậy, hai người rất ăn ý hôn nhau nồng nhiệt một lát.

“Em về sớm thế, hai người nói chuyện gì vậy?” Anh cố ý thờ ơ hỏi.

Tiểu Thuần hé miệng cười: “Tuỳ tiện tán gẫu thôi, đều là những chuyện thường.”

“Lúc trước vì sao hai người chia tay thế?” Tiêu Dư Thiên mở hộp lấy bánh ngọt ra, để vào trong đĩa đặt trên bàn, anh đưa bánh blueberry cho cô, bánh dứa cho mình, rồi lấy nĩa ăn.

“Đừng rình mò riêng tư của người khác, em không phải đương sự của anh.” Tiểu Thuần cười như không cười mà nhìn anh, ăn một miếng kem ngọt ngào. Tiêu Dư Thiên nhìn cô một cái, trên mặt có ý cười, anh không truy hỏi nữa. Tiểu Thuần biết anh rất muốn biết chuyện của cô và Ôn Hàn, sau khi suy nghĩ cô vẫn cảm thấy không nói gì thì tốt hơn.

Bánh ngọt rất thơm, Tiểu Thuần ăn vui vẻ, thấy Tiểu Bảo nằm trên sofa nhìn cô, cô cười hỏi: “Tiểu Bảo, em muốn nếm thử bánh blueberry không?”

“Cho nó ăn một chút cũng không sao.” Tiêu Dư Thiên cũng ló đầu qua nhìn. Vì thế Tiểu Thuần bẻ một miếng thật nhỏ, đặt ở trên chiếc bàn ăn Tiểu Bảo thường dùng, nó quả nhiên nhảy xuống, ăn miếng bánh ngọt kia.

“Thuần Nhi, anh thương lượng với em chuyện này.” Tiêu Dư Thiên buông bánh ngọt trong tay, nghiêm túc nói.

“Chuyện gì?” Tiểu Thuần đặt chân lên đầu gối anh, ăn từng ngụm bánh ngọt.

“Chúng ta mua một máy tập thể hình đi, lúc rảnh rỗi rèn luyện cơ thể, đến mùa đông tay chân em lạnh lẽo, thấy là biết thiếu rèn luyện, thần kinh ngoại vi không phát triển.” Anh nhẹ nhàng xoa tóc cô.

“Được đó, muốn mua thì hãy mua máy tốt, có nhiều chức năng, nhưng mà đặt ở đâu đây, ba phòng đều chật chội, dù sao cũng không thể bày ở phòng khách.” Cô cảm thấy đề nghị của anh không tồi, nhưng không gian trong nhà có hạn.

“Dọn phòng em để trống, đổi thành phòng tập thể thao.” Tiêu Dư Thiên xảo trá nháy mắt với Tiểu Thuần.

Cô vừa nghe lời này thì biết anh không có ý tốt, cô liếc anh: “Vậy em ngủ ở đâu đây, anh không phải muốn em ngủ ở phòng khách chứ.”

“Em ngủ với anh đi, dù sao giường của anh rất lớn, chiếc giường kia của em chỉ rộng một mét năm, tụi mình ngủ trên đó quá nhỏ.” Anh dỗ cô.

Bọn họ ở chung lâu như vậy, mỗi lần anh ngủ trên giường cô, luôn cảm thấy giường không đủ rộng, bảo cô đến phòng anh, cô lại không chịu, chê phòng anh rất đơn điệu, ngoài giường và tủ quần áo ra thì chẳng có gì cả. Trong phòng cô rất phong phú, ngoại trừ giường và tủ quần áo thì còn có bàn trang điểm xinh đẹp và rất nhiều gấu bông lớn nhỏ.

“Phòng anh nhỏ hơn phòng em, không bằng đem giường anh đổi đến phòng em, dọn phòng anh để trống, nếu anh không thích rèm cửa hồng phấn thì chúng mình có thể đổi cái mới.” Tiểu Thuần suy nghĩ làm sao dời chỗ càng hợp lý hơn. Tiêu Dư Thiên thấy cô đồng ý, anh rất vui, thúc giục cô hành động ngay.

Họ gọi điện thoại đến công ty chuyển nhà, bảo bọn người cử người đến, giúp tháo dỡ giường trong phòng của Tiểu Thuần, rồi dọn giường trong phòng Tiêu Dư Thiên vào. Sau khi sắp đặt đồ dùng trong nhà xong, cô thu dọn tủ quần áo, dành ra một ngăn tủ cho anh đặt quần áo, chăn đệm không dùng đến đặt trên tủ quần áo ban đầu của Tiêu Dư Thiên.

Đêm giao thừa, hai người ở nhà trang trí, khắp nơi đều quét dọn sạch sẽ, đồ dùng trong nhà cũng lau chùi không dính một tí bụi, giường trong phòng ngủ thay ra giường mới và áo gối, đệm dựa sofa cũng đổi mới toàn bộ.

Tiểu Thuần cắt giấy mới mua dán lên cửa kính, cô hỏi Tiêu Dư Thiên: “Nhìn đẹp không?”

“Đẹp, so với các loại giấy dán bán trên đường còn đẹp hơn, rất có không khí năm mới.” Anh khen ngợi một câu.

Tiểu Thuần làm chuyện gì anh cũng nói tốt, quan trọng là ở nơi đất khách quê người nhiều năm như vậy, anh lại có thể tìm được người cùng mình đón năm mới.

Bình thường đều là Tiêu Dư Thiên xuống bếp nấu ăn, đêm nay Tiểu Thuần ở phòng bếp bận bịu, nấu đồ ăn làm sẵn cho anh ăn. Một mâm đồ ăn bưng lên bàn, thoạt nhìn sắc hương vị đều đủ cả.

“Tay nghề của em được không?” Cô cởi tạp dề, ngồi vào bàn ăn nhìn anh.

“Được.” Anh gật đầu, ăn rất vui vẻ.

Tiểu Thuần có phần không tin, cô lấy đũa gắp một miếng ăn: “Hơi mặn.”

Cô vội uống canh bắp. “Lần tới thêm chút muối.” Anh không nói nhiều.

Từ lần đó gặp mặt ở quán cà phê, Ôn Hàn không tìm Tiểu Thuần nữa, điều này khiến cô thở dài nhẹ nhõm. Ngộ nhỡ anh ta lại tìm cô, khó tránh khỏi không khiến Tiêu Dư Thiên sinh nghi ngờ.

Qua tết âm lịch, Tiểu Thuần trở lại công ty đi làm, trong công ty có thêm không khí khác với lúc trước. Susan thần bí nói với Tiểu Thuần, tổng công ty sắp điều đến cấp trên mới từ trụ sở chính sang đây tiếp nhận chức của quản lý Steven sắp hết nhiệm kỳ. Tiểu Thuần chẳng có hứng thú với thay đổi nhân sự của công ty, cô cho rằng chỉ cần mình làm tốt công việc, người khác sẽ không có gì chỉ trích. Cô không có chí lớn, cũng lười hao công tốn sức lên chức, yên tâm mà làm viên chức nhỏ của mình.

Nhưng Tiểu Thuần tuyệt đối không ngờ, quản lý mới thuyên chuyển công tác lại là Ôn Hàn. Cô nói chuyện này với Tiêu Dư Thiên, Ôn Hàn trở thành cấp trên của cô, sau khi Tiêu Dư Thiên nghe xong thì ngẩn ra một lát, anh nói: “Sao lại trùng hợp như vậy?”

“Anh ta vốn ở công ty này, sau đó được điều tới trụ sở chính ở Mỹ, lúc em vào công ty thì anh ta đã đi rồi.” Tiêu Thuần chu môi, âm thầm quan sát biểu tình của Tiêu Dư Thiên. Vẻ mặt anh thản nhiên, như là đang suy nghĩ hoặc như là đang xem TV, không rõ ý nghĩ của anh.

Nguồn tin nhanh nhạy của công ty mau chóng phát hiện quan hệ giữa Tiểu Thuần và Ôn Hàn không bình thường. Susan thử hỏi cô, Tiểu Thuần nói với cô ta đúng sự thực, Ôn Hàn là bạn học đại học, lớn hơn cô hai lớp. Susan phát huy sức tưởng tượng của mình, nói với các đồng nghiệp Tiểu Thuần và Ôn Hàn từng là người yêu. Đương nhiên cô ta đoán mò lại đúng, nhưng không thể xoá bỏ sự thật cô ta bàn chuyện thị phi.

Bởi vì Tiểu Thuần là “người tình cũ” của cấp trên mới tới, địa vị của cô tại công ty lập tức cao lên. Cô cảm giác thái độ của các đồng nghiệp với cô đều có chút là lạ, điều này khiến cô dở khóc dở cười. Trái lại, Ôn Hàn là người công tư rõ ràng, không lợi dụng công tác mà trả thù việc riêng, cũng không cố ý tiếp cận, cho nên Tiểu Thuần làm việc với anh ta cũng không cảm thấy khó chịu.

Lâu ngày, ngược lại Tiêu Dư Thiên khẩn trương có thái độ khác thường, anh sợ Tiểu Thuần và Ôn Hàn phục hợp tình cũ. Tiểu Thuần nói với anh lần nữa, đó là chuyện không có khả năng, anh luôn nửa tin nửa ngờ, không còn bình tĩnh và phong độ của trước đây. Tiểu Thuần nhịn không được buồn cười, chế nhạo anh ghen như cậu học sinh, anh lại thẳng thắn thú nhận quả thật anh hơi lo lắng, dù sao mỗi ngày tình địch ở đó như hổ rình mồi. Ai biết anh ta dùng hành động gì chứ.

Chập tối, sau khi Tiểu Thuần tan tầm từ văn phòng đi ra. Ôn Hàn lái xe qua cạnh người cô, dừng xe lại rồi hỏi: “Cần anh đưa em một đoạn không?”

“Không cần.” Tiểu Thuần khoát tay, bổ sung một câu: “Tôi quen ngồi xe buýt rồi.” Cô cố gắng tránh ở một mình với anh ta, đỡ phải hai bên đều gượng gạo. Ôn Hàn không khách sáo nữa, lái xe đi. Lúc này Tiểu Thuần mới thở phào một hơi.

Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Dư Thiên, hai người hẹn nhau cùng đến nhà hàng ăn cơm. Cô tan tầm sớm hơn anh, vì thế cô ngồi xe buýt đến dưới lầu văn phòng luật sư chờ anh tan tầm. Cô không biết, xe của Ôn Hàn vẫn đi theo phía sau cô, nhìn cô lên xe buýt, theo mấy trạm, nhìn cô xuống xe, hướng đến chỗ làm việc của Tiêu Dư Thiên.

Ôn Hàn không biết vì sao chính mình muốn theo dõi cô, có lẽ anh ta chỉ muốn nhìn một chút, rốt cuộc cô đang ở chung với loại người nào. Cô ngồi bên cạnh hồ suối phun nước dưới lầu văn phòng luật sư đợi chừng mười phút, trong toà nhà dần dần có người đi ra, cô đứng lên, Ôn Hàn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đến gần cô. Hai người hôn nhau rất thân mật, tay người đàn ông ôm bên hông Tiểu Thuần, còn cẩn thận vén tóc cho cô, vẻ mặt yêu thương khiến người khác cảm động.

Nhìn thấy bọn họ đi về phía khác, trong lòng Ôn Hàn trống rỗng. Cô gái đáng yêu kia từng là bạn gái của anh ta, cũng từng ngồi cạnh bồn hoa dưới lầu thư viện chờ anh ta.

Anh ta rất yêu cô, cô cũng rất yêu anh ta, hai người ở bên nhau hơn ba năm, chia sẻ rất nhiều thời gian tuyệt vời. Hiện giờ, cô đã không còn là của anh ta. Anh ta không phải chưa từng gặp những người con gái hấp dẫn hơn cô, có điều kiện tốt hơn cô, nhưng trong lòng anh ta, mãi mãi thấy rằng cô đáng yêu nhất, ngay cả nổi giận làm nũng cũng đáng yêu.

Mở ra hộp đựng đồ lặt vặt trong xe, Ôn Hàn lấy ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa, hút một hơi thuốc, từ từ nhả ra làn khói, anh ta đang suy nghĩ, phải làm sao mới có thể cướp cô trở về.

Hết chương 10