Sau Khi Cùng Vai Ác Cố Chấp Thỏa Thuận Ly Hôn

Chương 58

Ngay sau khi Cố Từ Dư oán thầm, quả nhiên Nguyên Lạc Sâm trực tiếp cầm lấy máy tính bên cạnh tiếp tục làm việc. Cố Từ Dư nhìn sang bên cạnh, thấy được kế hoạch đã viết một nửa.

Cuồng công việc quả nhiên vẫn là cuồng công việc. Chỉ có điều…

Trong lòng Cố Từ Dư có chút là lạ, nói không rõ là cảm giác gì, có chút không quen nhưng lại có chút vui vẻ kỳ quái.

A lại tới rồi lại tới rồi, cảm giác này khiến cô không thể khống chế được.

Nguyên Lạc Sâm dường như bề bộn rất nhiều việc, sau khi anh kéo Cố Từ Dư lên xe, mặt vẫn im lặng chăm chú làm công việc trong tay, giống như người vừa rồi kéo cô không phải là anh vậy.

Bị Nguyên Lạc Sâm quấy rầy như vậy, vừa rồi cô còn có chút già mồm cãi láo, giờ phút này đã tan thành mây khói. Cố Từ Dư một tay chống mặt vào cửa sổ, uể oải nhìn Nguyên Lạc Sâm.

Vẫn là vẻ ngoài tuấn tú lãnh đạm như lần đầu gặp.

Nếu không phải ở chung cùng người này một thời gian, căn bản cô sẽ không biết miêu tả nhân vật phản diện máu lạnh đến mức không còn nhân tính trong cốt truyện này lại có một mặt ôn nhu như vậy.

Một đường cô chỉ nhìn chằm chằm đối phương rồi suy nghĩ lung tung, khi xe dừng lại, Cố Từ Dư quay đầu nhìn sang, mới phát hiện xe đã chạy thẳng đến bờ biển.

Kỳ thật đã đến thế giới này một thời gian dài như vậy, Cố Từ Dư còn chưa đi chơi bất cứ đâu trong Khinh Thành. Cũng chỉ mới đi vòng quanh một số tuyến trung tâm mà thôi.

Nghĩ như vậy, dường như có chút đi ngược lại với ý định ban đầu của cô.

Kế hoạch ban đầu của cô là tận hưởng cuộc sống tự do ở thế giới này. Tránh né cốt truyện chẳng qua cũng chỉ là quá trình, là phương pháp áp dụng thủ đoạn chứ không phải mục đích cuối cùng.

“Đây là đâu?” Cố Từ Dư hỏi.

“Tinh Hải ở Khinh Thành, bên cạnh là khách sạn Tinh Hải của tập đoàn Nguyên Thị, tình hình kinh doanh cũng không tệ lắm.” Nguyên Lạc Sâm thản nhiên trả lời.

“...” Cố Từ Dư nghe câu trả lời này của anh, đầu đầy vạch đen.

Đây chính là nguyên nhân vì sao nhân vật phản diện mãi ế. Câu trả lời này... Có thể tìm được vợ mới là lạ.

“Cho nên anh đưa tôi tới đây... Là vì?”

Cố Từ Dư nhìn thoáng qua khách sạn Tinh Hải bên kia cũng rất đắt tiền, lại liếc mắt nhìn các cặp tình nhân nhỏ vui vẻ chạy trên bãi biển, chần chừ hỏi.

“Dẫn cô đi ngắm biển.” Dứt lời, Nguyên Lạc Sâm cất máy tính đi, dặn dò trợ lý Lâm ít chuyện công việc rồi xuống xe.

Anh đi tới bên cửa xe Cố Từ Dư, mở cửa xe cho cô.

Một loạt động tác lạnh lùng mà lại tao nhã trang nghiêm.

Cố Từ Dư xuống xe, ánh mắt dõi theo những ngón tay thon dài trắng nõn kia, rồi rơi vào đôi mắt sâu thẳm lãnh đạm kia.

“…Cảm ơn.” Như có chút choáng ngợp trước sự chu đáo và tỉ mỉ của đối phương, Cố Từ Dư mím môi nói lời cảm ơn, nhưng lại có vài phần xa lạ.

Nguyên Lạc Sâm dường như cũng chú ý tới, môi mím lại, đôi mắt ánh lên chút khó chịu nhưng cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”

Mùa hè ở Khinh Thành thật sự quá nóng, dù đã là chạng vạng tối nhưng thời tiết vẫn có chút oi bức.

Nhưng mà…

Tinh Hải này vẫn thoải mái hơn ở thành phố.

“Nơi tốt như vậy, sao trước đây mình không nghĩ đến đây.”

Ngọn gió ấm áp mang theo một chút lành lạnh, phả vào mặt, có vài phần cảm giác tự tại thanh tỉnh.

Những điều phiền muộn trong tâm trí lúc này dường như được cuốn trôi theo biển cả.

“Anh thường xuyên tới đây sao?” Cố Từ Dư nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng đi bên cạnh cô.

“Khi còn bé mẹ cũng dẫn tôi tới đây vài lần, sau này, ngoại trừ công việc cần phải xử lý thì tôi rất ít đến đây.”

Mí mắt Nguyên Lạc Sâm hơi cụp lại, hàng mi dài cong tạo ra một mảnh bóng mờ dưới mí mắt, đôi con ngươi phát ra vài tia sáng nhơt nhạt, nhìn qua rõ ràng có chút buồn bã.

Có lẽ là gần tới chạng vạng tối, sắc trời cũng tối dần, như là cố ý ở sau lưng anh, vì anh mà vẽ xuống một nét mực đậm màu, lớn thật lớn.

Cố Từ Dư nhìn người đàn ông hiếm khi biểu lộ một chút chân thành này, trái tim cô như lỡ nửa nhịp nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Rất nhanh, cô lại cảm thấy buồn vô cớ.

Cố Từ Dư vỗ vỗ Nguyên Lạc Sâm, nói: “Vậy lần sau chúng ta dẫn Lâm Lâm cùng đến đây đi. Nếu ở nơi này vào mùa hè thì Khinh Thành cũng không làm cho người ta khó chịu đến vậy.”

Nói xong, cô đột nhiên bất tri bất giác nghĩ đến, phỏng chừng sẽ không có lần sau, sau một thời gian nữa thôi, thỏa thuận giữa hai người kết thúc, sau khi ly hôn thì mỗi người một nẻo, đâu còn có cơ hội cùng nhau ngắm bình minh hay hoàng hôn nữa.

Dường như Nguyên Lạc Sâm cũng nghĩ tới điều này, vì vậy anh mím môi một lúc lâu mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Trong lúc vô tình nói đến đề tài tương đối nhạy cảm, sau đó hai người đều trầm mặc, cứ như vậy chậm rãi đi về phía trước.

Ngay khi Cố Từ Dư đang suy nghĩ về điều gì đó lại đột nhiên gặp được người quen cách vài bước ở phía trước.

Đối phương cũng nhận ra cái gì đó, nhìn sang bên này. Khi tầm mắt chạm đến Cố Từ Dư thì nở một nụ cười thật tươi.