Tuy nhiên, cô chỉ có thời gian để phàn nàn trong một giây, bởi vì giây tiếp theo cô sẽ mê sảng vì sung sướиɠ.
Đồng Đồng không thể biết kɧoáı ©ảʍ đó đến từ đâu, bởi vì nó có thể ở bất cứ đâu.
Khi trứng rung được rút ra, não của Đồng Đồng vẫn còn choáng váng, cô còn chưa kịp cảm thấy ấm ức, trong giây tiếp theo, não cô đã nổ tung như pháo hoa.
Độ dày này, cảm giác da lạnh này, Đồng Đồng biết rằng đó là một dươиɠ ѵậŧ giả có kích cỡ bằng dươиɠ ѵậŧ của Cố Nhiên.
Chỉ là một con dươиɠ ѵậŧ giả thì làm sao có thể so sánh với một cây dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng thật sự chứ?
Vì vậy, Đồng Đồng chỉ hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ được Cố Nhiên phục vụ vài phút, sau đó liền không kiên nhẫn mà cọ cọ bàn chân nhỏ bé của mình lên người anh.
Nói thầm với anh bằng ngôn ngữ cơ thể: Cô muốn anh.
Tuy nhiên, dường như tối nay Cố Nhiên đã quyết tâm trừng phạt Đồng Đồng thật tốt, mặc kệ cô đốt lửa khắp người anh, anh vẫn thờ ơ.
Không đúng, không thể nói là thờ ơ được.
Bởi vì bàn tay cầm dươиɠ ѵậŧ giả của anh càng ngày càng tàn ác.
“Hức hức!”
Đồng Đồng cực kỳ ấm ức.
Mặc dù dươиɠ ѵậŧ to ở ngay trước mắt nhưng cô chỉ có thể dùng con dươиɠ ѵậŧ giả lạnh lẽo.
Là do cô không hấp dẫn sao?
Anh cũng nói anh không có nhiễm covid mà!
Nhìn thấy sự tra tấn gần như giống nhau, Cố Nhiên nhẫn tâm rút dươиɠ ѵậŧ giả ra và cởi xiềng xích cho Đồng Đồng, giọng cô khô khốc và khàn khàn nhưng vẫn khó che giấu được sự gợi cảm của mình.
“Thế nào rồi? Có cảm hứng gì không?”
Đột nhiên được thả ra, Đồng Đồng sững sờ hai giây, rất nhanh sau đó cô liền dùng giọng điệu nịnh nọt buộc tội: “Khốn nạn!”
Tâm tình Cố Nhiên khá tốt, cười cười hỏi: “Trả lời anh, em có linh cảm chưa?”
Đồng Đồng gần như sắp hỏng rồi, còn hỏi có linh cảm không à.
Trong bóng tối, cô cố chấp quay đầu không nhìn anh.
Nhìn thấy cô như vậy, Cố Nhiên biết rằng hình phạt này vẫn chưa đủ.
Anh nhếch môi cười, giọng điệu có chút nham hiểm.
“Không nhớ được phải không? Vậy đêm nay dùng lỗ sau đi.”
“!!!”
Đồng Đồng hấp hối kinh hãi ngồi dậy, mặc dù hai tay giơ lên
quá đầu, nhưng vẫn cố chấp đứng lên, run giọng nói:
“Không, không thể!”
Cố Nhiên hạ thấp giọng, giả vờ nghiêm nghị nói: “Tại sao? Con điếm không nhớ được chẳng lẽ không nên phạt hay sao?”
“Không được!”
Vì tin tưởng, Đồng Đồng không chút do dự ngã xuống, bị Cố Nhiên vững vàng đỡ lấy.
Cô hành động như một đứa trẻ trong vòng tay anh trong khi đang cầu xin lòng thương xót.
“Em! Em khẩu giao cho anh nha!”
Ánh mắt Cố Nhiên trở nên âm u, trầm giọng gật đầu.
“Được.”
Nói xong, anh đỡ Đồng Đồng xuống, đặt dươиɠ ѵậŧ xuống trước cái miệng đang run rẩy của cô.
Bình thường Cố Nhiên rất giữ vệ sinh, dươиɠ ѵậŧ anh cũng rất sạch sẽ.
Huống chi, bọn họ vừa mới tắm xong, mặc dù khoảng cách chỉ có vài cm, nhưng cô cũng chỉ ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng.
Tuy nhiên, khi cảm nhận được sức nóng không quen thuộc, Đồng Đồng vẫn cảm thấy muốn rút lui.
Đây là một dươиɠ ѵậŧ.
Cố Nhiên cảm nhận được Đồng Đồng đã hối hận, sắc mặt trầm xuống, đem đầu của cô hoàn toàn đè lên dươиɠ ѵậŧ của mình, lạnh lùng nói: “Mau ăn đi, nếu không anh cᏂị©Ꮒ lỗ hậu của em.”
Quả nhiên, lời uy hϊếp này rất có hiệu quả, một giây sau, Đồng Đồng há to mồm, đem qυყ đầυ của Cố Nhiên nhét vào trong miệng.