Thẩm Nghị không thể chấp nhận chuyện bạn gái mình suốt ngày tán tỉnh những người đàn ông khác, càng không chịu đựng được, một sự thật là cô ngủ nhầm bạn trai.Tuy rằng là chuyện đó có nguyên nhân, nhưng anh ta không muốn trong tương lai trên đầu mình là một vùng cỏ xanh…
Suy nghĩ của Giản Đan bị anh ta kéo về với hiện thực, Thẩm Nghị đĩnh đĩnh eo, qυყ đầυ đâm vào tử ©υиɠ vừa đau vừa tê.
Cô mất tự nhiên nhẹ giọng nói: “Anh về nước khi nào thế?”
Sau khi Thẩm Nghị chia tay với Giản Đan, bước vào phát triển trong giới giải trí, hiện giờ đã là ảnh đế nổi tiếng ở trong và ngoài nước.
Mặc dù Giản Đan không chú ý đến anh ta, nhưng mấy ngày gần đây trên đầu báo giải trí đưa tin rầm rộ, biết được mấy ngày nay anh ta ra nước ngoài để nhận giải thưởng.
Môi mỏng gợi cảm của Thẩm Nghị mím nhẹ: “Em chú ý đến lịch trình của anh sao?
Giản Đan không giải thích, đẩy đẩy anh ta, Thẩm Nghị cũng không leo xuống, ngược lại ác liệt dùng qυყ đầυ hung hăng cọ xát hoa tâm.
“Ưm, anh đừng làm như vậy mà……”
Thẩm Nghị nhìn cô, buông bàn tay đang nhéo quai hàm của cô ra, hôn lên đôi môi mềm mại của cô!
“Dâʍ đãиɠ, đã kết hôn rồi, vậy mà vẫn còn dây dưa không rời, vương vấn tình cảm với bạn trai cũ…”
Ánh mắt Giản Đan tự do, không dám nhìn thẳng anh ta, càng không muốn giải thích nguyên nhân nhận nhầm anh ta thành Tống Thần.
“Mau lăn xuống!”
Giản Đan đẩy hắn, Thẩm Nghị đè đôi tay cô lại, đĩnh đĩnh eo: “Người đàn ông của em không thỏa mãn được em? Cho nên em mới ra ngoài kiếm ăn?”
Cô trầm mặc, ở trong mắt Thẩm Nghị chính là sự cam chịu, trong lòng bùng phát sự tức giận, mở miệng không ngừng nhục nhã Giản Đan!
Trái tim tan vỡ đã sớm chết lặng, Giản Đan cong môi, trên mặt không có một tia tức giận.
“Nếu đúng thì sao? Nếu không thì sao? Chúng ta cũng không ai nói được ai, rốt cuộc anh cũng không hề cao quý hơn so với tôi mà…”
Thẩm Nghị cứng đờ, khuôn mặt âm trầm: “Dâʍ đãиɠ, năm đó là em cắm sừng anh trước…”
Giản Đan cười như không cười, khuôn mặt lộ ra vẻ châm chọc: “Cho nên anh cùng bạn thân của tôi ở bên nhau? Thẩm Nghị, đừng tự tìm cho mình một cái cớ để biện minh cho việc nɠɵạı ŧìиɧ…”
Thẩm Nghị tức muốn hộc máu, không phủ nhận sự việc đã xảy ra vào năm đó!
“Ưm, a, Thẩm, Thẩm Nghị, anh, anh thật khốn nạn……”
Không thể nói lại Giản Đan, Thẩm Nghị nổi giận, đè hai tay cô lại, hung hăng thao cô.
Giản Đan không thể nói được một câu hoàn chỉnh, thừa nhận va chạm mãnh liệt liên tục từ anh ta!!!
Độ ấm trong phòng không ngừng tăng cao, tiếng thở dốc và tiếng đánh nhau hòa lẫn vào nhau, phổ thành một khúc nhạc da^ʍ mĩ!
Bạch bạch bạch, bạch bạch bạch!!
“Ưm, a, khốn kiếp, đau……”
Thẩm Nghị nghiến răng, bàn tay đang nắm tay cô chậm rãi buông ra.
Giản Đan không rảnh lo cánh tay đang đau đớn, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay của anh ta, theo mỗi một lần va chạm của anh ta, cặρ √υ' trắng nõn vừa to vừa tròn nhảy nhót, cơ thể cô lắc lư lên xuống kịch liệt!
Cảm giác tê dại dâng lên ở đầu quả tim, khiến cô rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ yêu kiều!
Tiểu huyệt gắt gao xoắn lấy côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa khỏe của anh ta, kẹp Thẩm Nghị hít một hơi!
Côn ŧᏂịŧ khó mà nhúc nhích dù chỉ một chút ở trong đường hầm tơ lụa, mị thịt bị kéo ra đẩy vào điên cuồng…
Da đầu Thẩm Nghị tê dại, eo nảy lên từng đợt cảm giác tê dại, giây tiếp theo——
Khó khăn rút côn ŧᏂịŧ ra, lại hung hăng cắm vào huyệt của cô!
Đôi tay của Giản Đan một trái một phải nắm chặt lấy cánh tay của hắn, móng tay dài cắm thật sâu vào da thịt của hắn, tiếng hét dâʍ đãиɠ thiếu chút nữa là đâm thủng màng tai của Thẩm Nghị.
“Ưm, ưm, a!!”
Bạch bạch bạch, bạch bạch bạch!
Dường như Thẩm Nghị không biết mệt mỏi, nhìn Giản Đan, anh ta chỉ muốn trút bỏ sự ủy khuất trong lòng mà thôi!
Cơ thể trắng nõn mềm mại của Giản Đan đã nhuộm thành màu hồng phấn, tiểu huyệt liên tục run rẩy, một dòng dâʍ ɖị©ɧ tưới lên qυყ đầυ đang không ngừng thọc vào rút ra trong đường đi…
Cuối cùng Thẩm Nghị không có cách nào để khống chế bản thân, thầm mắng một câu đáng chết, tốc độ côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra tăng nhanh gấp ba lần, sau khi thao lộng mấy trăm cái thì gầm nhẹ một tiếng!!!
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn ở trong tử ©υиɠ, đánh sâu vào cơ thể của Giản Đan, trong nháy mắt khiến người cô mềm nhũn.
Thẩm Nghị thở hồng hộc chậm rãi dựa vào người cô, Giản Đan thở dốc từng chút từng chút một, trong phòng dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh!