Xe chạy đến cửa tiểu khu, Kỷ Nhuyễn Nhuyễn mở cửa sổ xe ra, nhìn phòng trực ban, người trực ban hiện tại là người mới.
Từ hệ thống biết được, mục tiêu công lược sẽ trực ban chiều, buổi sáng sẽ lại là những người khác.
Kỷ Nhuyễn Nhuyễn cong môi, tâm tình rất tốt, sắp xếp như vậy rất hợp ý cô.
“Hứa Tử Tấn, anh hẳn là chưa kết hôn nhỉ?”
Tựa lên cửa sổ xe, Kỷ Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên hỏi.
“Thưa Kỷ tổng, không có.”
Nam nhân hết sức chuyên chú lái xe, động tác trong tay ổn định, tựa hồ cô hỏi chuyện cũng không có ảnh hưởng đến anh, nhưng Kỷ Nhuyễn Nhuyễn biết, Hứa Tử Tấn nhất định là một mặt ngơ ngác.
“Anh thích người như thế nào? Tôi đây giúp anh tìm.” Kỷ Nhuyễn Nhuyễn biết, Hứa Tử Tấn xuất ngũ xong mới đến bên cạnh cô, kỳ thật còn lớn hơn cô 2 tuổi, nhưng Kỷ Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy người ủy thác chính là dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh.
“Không cần Kỷ tổng, một người khá tốt.” Anh bình tĩnh mở miệng, nhưng là trong lòng lại mơ hồ cảm giác không thích hợp, không biết vì sao, anh luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Trường kỳ huấn luyện làm độ nhạy bén cùng cảnh giác của anh đều đặc biệt xuất sắc, anh biết anh không có sai, buổi sáng khi ra cửa, tổng tài còn nhìn chằm chằm anh…… Xem thật lâu.
Nhịn xuống sự nghi ngờ trong lòng cùng một chút hoảng loạn, anh lại chú ý tới tình huống giao thông bên này.
“Một người nhưng không tốt.” Kỷ Nhuyễn Nhuyễn rốt cuộc quay đầu, xem bên ngoài xe cộ như nước, trong giọng nói tràn đầy cô đơn: “Nhân thế phồn hoa, nhưng phồn hoa trút hết sau, từ từ đêm dài, tịch mịch rét lạnh……”
“Hứa đội trưởng, anh không cảm thấy bóng đêm quá dài sao?”
Nắm chặt vô lăng lại, Hứa Tử Tấn nhấp môi, không dám đáp lời.
Anh là một nam nhân, một nữ nhân cùng anh nói đêm dài tịch mịch là có ý gì, anh không phải không biết, nhưng chỉ có thể làm bộ không biết.
Hứa Tử Tấn chưa đáp lời, Kỷ Nhuyễn Nhuyễn cũng không giận, nhưng là cảm giác được anh quẫn bách, tâm tình cô thật tốt, cũng không có lại tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Mỗi ngày công tác đều đặc biệt phức tạp, Kỷ Nhuyễn Nhuyễn làm xong một ngày công tác, eo đều đau, sờ lấy khuôn mặt mất cân đối nội tiết tố, hẹn người chăm sóc da mặt xong mới về nhà.
Cô thấy mình là bị hệ thống hố, mỗi ngày đều cảm thấy phải làm tới hai công việc cùng một lúc.
“Tôi kêu người đưa cơm, giúp tôi để trong xe.”
Tan tầm, Kỷ Nhuyễn Nhuyễn nói với Hứa Tử Tấn.
Cô vốn có trợ lý sinh hoạt, nhưng đã bị cô sắp xếp đi làm chuyện khác, tuy không nằm trong phạm vi công tác của anh, nhưng anh vẫn là nghe lời tuân theo.
Anh vốn dĩ không có cái gì hoài nghi, cho đến khi……
Nhìn trong tay mình nắm lấy hắc ti, còn có dươиɠ ѵậŧ giả, anh biết cô là cố ý, cố ý để anh tới cầm, hơn nữa còn cố ý dùng đóng gói trong suốt.
Mặt anh nóng lên, mắt nhìn người thanh niên chạy vặt, không cho đối phương ánh mắt tốt, trong lòng dâng lên cảm xúc xa lạ, hung hăng trừng mắt một cái, ý cảnh cáo không hề che dấu.
Vội vàng đem đồ vật cất vào túi quần rồi cho xe chạy vào gara.
Ngồi ở ghế lái, Hứa Tử Tấn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy được tai mình đỏ lên.
Vừa mới chạy quá nhanh, anh có chút thở gấp, điều chỉnh một lát, mới khởi động ô tô, đi đón Kỷ Nhuyễn Nhuyễn.
Kỷ Nhuyễn Nhuyễn nhìn bóng dáng Hứa Tử Tấn lái xe, khuôn mặt kia căng chặt, làm cô có xúc động muốn nhéo mặt.
Nhìn Hứa Tử Tấn tâm trí kiên cường như vậy, lại ở trước mặt mình không che giấu được cảm giác khẩn trương, cô liền cảm thấy buồn cười.
m thầm nghĩ lại, cô có phải quá đáng quá hay không? Rốt cuộc người phía trước, vẫn là có chút bảo thủ truyền thống.
“Gác cổng bên kia chờ một chút, tôi cần lấy đồ vật.” Nhìn xe sắp trở lại khu biệt thự, Kỷ Nhuyễn Nhuyễn trong lòng còn muốn chứng thực một việc khác, nên nói.
“Tôi đi giúp ngài lấy.” Hứa Tử Tấn nói.
“Không cần, tôi tự mình lấy.” Kỷ Nhuyễn Nhuyễn nói.
“Anh nhìn không tốt.” Cô tiếp tục đùa giỡn anh, “Sẽ mặt đỏ, lái xe đều sẽ thất thần, rất nguy hiểm.”
Tim anh nhảy lên, dưới chân dùng sức, phanh gấp một cái……
Kỷ Nhuyễn Nhuyễn trực tiếp theo quán tính quăng ngã, đầu đập tới chỗ tựa lưng ghế phụ.
Không phải rất đau, nhưng là làm Hứa Tử Tấn sợ hãi.
“Không có việc gì.” Kỷ Nhuyễn Nhuyễn tâm tình ngược lại rất tốt, nhìn đến bộ dáng mất khống chế của Hứa Tử Tấn khi bị cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Đồ gửi đến là một đôi khiêu đản hồng nhạt chạy bằng điện, và một bộ nội y màu đỏ trong suốt.
Diện mạo người bảo an ở đây làm cô có chút kinh ngạc.
Người này độ khó công lược thấp, đại khái nguyên nhân là bởi vì tuy lớn lên đẹp, nhưng lại đào hoa, còn rất sắc.
Quả nhiên, cô chú ý tới ánh mắt bảo an đưa đồ vật cho mình đầy sắc tình, không chút nào che giấu.
Biểu tình trên gương mặt anh ta có chút đáng khinh, Kỷ Nhuyễn Nhuyễn cũng không có tức giận, rốt cuộc cô ưa thích người đẹp, hơn nữa bản thân chính là người chủ động câu dẫn.
Cho nên, Kỷ Nhuyễn Nhuyễn chẳng những không tức giận, ngược lại hào phóng mỉm cười, mị mắt mềm mại: “Soái ca, anh biết sửa cống thoát nước không? Tôi chỉ, là cái loại này……”
Cô ý vị thâm trường kéo dài âm tiết, không có chỉ ra, nhưng chỉ cần là người trưởng thành, sẽ không thể không hiểu cô chỉ chính là cái gì.
Bảo an kia nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhìn phú bà trước mắt, nuốt nước miếng.
“Tôi, tôi sẽ sửa.”
“Thật vậy ư, quá tốt rồi, vậy anh có thể giúp tôi sửa một chút sao? Tôi ở tại **.”
“Không thành vấn đề!” Bảo an sảng khoái đáp ứng, “Tôi 7 giờ thay ca, tan tầm tôi liền đi tìm cô.”
“Tốt, tôi đây buổi tối chờ anh, cảm ơn.”
…… Hai người nói chuyện, một chữ đều sót rơi hết vào tai người ngồi trong xe.
Hứa Tử Tấn trong lòng phảng phất như bị tảng đá đè ép, hơi tức giận, tâm tình có chút phiền muộn.
Anh không nên nghĩ Kỷ Nhuyễn Nhuyễn hạ tiện, dâʍ đãиɠ, nhưng nhìn đến hành động của cô, lại không thể không nghĩ đến.
“Kỷ tổng, kỳ thật, tôi cũng sẽ sửa ống nước.”
Anh như là hạ quyết tâm, mở miệng. Rồi sau đó lại khẩn trương, cẩn thận muốn nhìn xem biểu tình nữ nhân qua kính chiếu hậu.
Chỉ thấy nữ nhân hơi sửng sốt một lát, rồi sau đó khuôn mặt tràn đầy ý cười.
“Anh còn có bản lĩnh này sao!” Cô trêu chọc, nhưng cũng không nói ra muốn anh hỗ trợ, ngược lại ái muội nói, “Kia, lần sau hỏng rồi sẽ kêu anh.”
Đây là cự tuyệt.
Kỷ Nhuyễn Nhuyễn nhìn thân hình của Hứa Tử Tấn trở nên cứng đờ, trong lòng nhanh chóng đưa ra kết luận: Có hiệu quả.