Triêu Kim Tuế hỏi: "Huynh đợi bao lâu rồi?"
Triêu Chiếu Nguyệt: "Ba ngày."
Thí luyện kiếm Côn Luân, một khi bước vào Vạn Kiếm trận, thì dòng chảy thời gian sẽ khác với bên ngoài.
Các vị trưởng lão thay phiên nhau ba ngày một lần, một khi phát hiện điều bất thường, thì phản ứng sẽ rất nhanh.
Triêu Chiếu Nguyệt đã cản lại trong một khoảng thời gian, trong thời gian đó đã dùng gạch đánh bất tỉnh Đại trưởng lão không biết bao nhiêu lần, thấy Triêu Thái Sơ cũng xuất hiện, người càng ngày càng đông, không thể trì hoãn được nữa, mới tiến vào nhắc nhở nàng.
Ở bên ngoài cấm địa, không biết từ khi nào, đã bị đệ tử bao vây kín mít.
Ba vị trưởng lão đều đã đến đầy đủ - Đại trưởng lão có một cái bướu lớn trên đầu, đang rất tức giận nhìn Triêu Chiếu Nguyệt, ánh mắt như có thể phun ra lửa.
Triêu Thái Sơ cười lạnh nói: "Tự tiện xông vào cấm địa, đánh ngất xỉu trưởng lão, vô pháp vô thiên, thật sự là một cặp con trai con gái tốt của lão phu!"
Triêu Kim Tuế buộc tóc dài lỏng lẻo, ngũ quan nhỏ nhắn thanh tú, không có biểu cảm gì; Triêu Chiếu Nguyệt buộc tóc cao, mặt mày kiêu ngạo, hai người cùng đi ra, như là mỹ ngọc thành đôi, cả hai đều không nói gì.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán của mọi người là tuy xông vào cấm địa là tội lớn, nhưng Triêu Thái Sơ lại không ngay lập tức ra lệnh bắt giữ họ.
Lão ta chỉ lạnh lùng nhìn họ một lúc, vung tay áo nói,
"Nghịch tử, chuyện xông vào cấm địa, tạm thời không tính với các ngươi."
Triêu Thái Sơ nói: "Các ngươi còn chưa biết, nhà họ Túc đã đến thành Côn Luân."
Triêu Kim Tuế và Triêu Chiếu Nguyệt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra có điều không ổn.
Giữa đám đông, Triêu Tiểu Đồ đang nhìn về phía nàng, khuôn mặt tái nhợt, lộ ra một nụ cười.
Triêu Kim Tuế gần như có thể khẳng định, chuyện tiếp theo, chắc chắn sẽ làm Triêu Tiểu Đồ rất hài lòng.
Quả nhiên Triêu Tiểu Đồ mở miệng: "Hừ, Triêu Kim Tuế, cô tưởng rằng mô phỏng kiếm khí đến mức hoàn hảo thì thì như thế nào? Đừng nói rằng, cô nghĩ chỉ với một Túc Bạch Dẫn, có thể khiến bác trai Túc và cha trở mặt thành thù chứ?"
Triêu Kim Tuế liếc nhìn nàng ta.
Ai ngờ chỉ là một cái liếc nhìn này đã hoàn toàn chọc giận Triêu Tiểu Đồ, khuôn mặt tái nhợt của nàng ta bỗng nhiên đỏ lên vì tức giận,
"Triêu Kim Tuế, tao biết là mày làm, là mày đã hại Túc sư huynh sống không thấy người, chết không thấy xác! Đừng mong chối cãi! Bác trai Túc đến rồi, để tao xem mày làm được cái gì."
Triêu Thái Sơ vỗ vỗ Triêu Tiểu Đồ:
"Tiểu Đồ, đừng nóng vội. Bây giờ nhà họ Túc tìm đến tận cửa rồi, Côn Luân chúng ta dĩ nhiên phải đoàn kết một lòng mới phải."
Quả nhiên, Triêu Thái Sơ chậm rãi nói:
"Bác trai Túc đã tìm đến tận cửa rồi, suy cho cùng, chẳng qua là muốn làm rõ Túc Lưu Vân rốt cuộc đã đi đâu."
Triêu Tiểu Đồ cười lớn, quả nhiên, lời tiếp theo của Triêu Thái Sơ:
"Nhưng, con cũng không cần quá lo lắng, nhà họ Túc vẫn tính là thông tình đạt lý. Hôm nay, chỉ cần con đến nhà họ Túc, hợp tác điều tra, giải thích rõ ràng với gia chủ nhà họ Túc, lúc đó, cha sẽ giúp con dàn xếp một hai."
Trong ba ngày này, nhà họ Túc nhanh chóng dẫn người đến, sự việc càng náo càng lớn, mắt thấy sắp trở thành trò cười của giới tu chân.
Triêu Thái Sơ sứt đầu mẻ trán, nhưng cuối cùng lại thực sự nghĩ ra một cách giải quyết.
Mặc dù Triêu Thái Sơ có hiềm nghi gϊếŧ Túc Bạch Dẫn, nhưng một Túc Bạch Dẫn chưa đến mức khiến hai tông phái đối đầu không chết không thôi.
Mục đích cuối cùng của nhà họ Túc vẫn là Túc Lưu Vân. Dù sao đại công tử sống không thấy người, chết không thấy xác, mà nhà họ Túc lại không chịu tin rằng hắn ta cứ thế mà chết đi như vậy, nên bọn họ điên cuồng muốn tìm Túc Lưu Vân.
Họ dẫn theo ba trăm tu sĩ gϊếŧ lên Côn Luân, ép Triêu Thái Sơ giao ra Túc Lưu Vân.
Nhưng Triêu Thái Sơ nào biết Túc Lưu Vân đã đi đâu? Nhưng đáng tiếc là nhà họ Túc không chịu bỏ qua cho đến khi nhận được lời giải thích!
Bọn họ không thể xông vào đại trận bảo vệ tông phái, người Côn Luân cũng không thể ra ngoài, tình hình cứ thế bế tắc.
Chuyện này truyền đi rất rầm rộ, mắt thấy sắp truyền đi khắp giới tu chân, dưới tình thế cấp bách, Triêu Thái Sơ cuối cùng cũng nghĩ ra một giải pháp.
Bọn họ muốn một lời giải thích, thì ông ta sẽ giao một người ra ngoài.
Triêu Chiếu Nguyệt vốn đang nhíu mày nghe, nhưng nghe xong, lòng dần trầm xuống.
Cái gì mà hợp tác điều tra, giải thích tình hình?
Không, là Côn Luân cần đẩy một con dê thế tội cho nhà họ Túc!
Trong tình huống Triêu Kim Tuế có hiềm nghi ngờ lớn như vậy, mà Triêu Thái Sơ lại muốn nàng một mình đến nhà họ Túc.
Nàng đến, còn có thể sống sót trở về không?
Triêu Chiếu Nguyệt tức nổ cả mắt, kiếm Lãm Nguyệt phát ra tiếng vang.
Triêu Kim Tuế nói khẽ: "Ca, huynh nhìn xem họ thực sự không muốn muội sống."
Triêu Chiếu Nguyệt bước lên một bước, đứng chắn trước mặt nàng:
"Không sao, muốn giao muội ra ngoài, phải bước qua xác của ta!"
Triêu Tiểu Đồ cười ngọt ngào: "Tỷ và Chiếu Nguyệt ca nói gì vậy, chỉ cần tỷ ngoan ngoãn hợp tác, cha nói rồi, nhiều nhất ba tháng, sẽ đón tỷ trở về."
Triêu Thái Sơ nói: "Ba tháng, ta sẽ đón con trở về, nếu con không tin, ta có thể thề."
Hiển nhiên, ở đây có một số trưởng lão cũng tham gia việc thương thảo lần này. Dù sao nhà họ Túc cần một lời giải thích, mà họ lại không thể đưa ra, nhưng cũng không muốn thực sự gây chiến với nhà họ Túc, đây quả thực là cách tốt nhất.
Hơn nữa Triêu Thái Sơ sẵn lòng thề sẽ đón nàng trở về, điều đó có nghĩa là ông ta hứa sẽ cứa mạng của nàng, đây đã là một sự nhượng bộ lớn.