Bởi vì vị trí của Côn Luân nằm ở nơi vô cùng cao, nên khí hậu trên đỉnh núi cực kỳ rét lạnh. Một nửa thời gian trong năm đều có tuyết rơi, hiện giờ hoa đào ở chân núi đều đã nở rộ, mà trên núi vẫn phủ đầy tuyết trắng.
Nàng đạp trên nền tuyết, đi tới bên ngoài điện của Thái Sơ.
Triêu Chiếu Nguyệt quả nhiên đã đi vào.
Lúc này, nơi này đề phòng sâm nghiêm, nàng mơ hồ thấy bên trong có người, nhưng lại không nghe thấy tiếng nói ở bên trong, hiển nhiên là đã bày kết giới.
Nàng không muốn làm kinh động người bên trong, ngón tay lật một cái, một con hạc giấy nhỏ bay xuyên qua gió tuyết.
Đây là đồ chơi nhỏ trước kia làm ra khi chơi đùa với Triêu Chiếu Nguyệt, có thể truyền lời, cũng có thể nghe lén.
Lời nói bên trong rất nhanh truyền tới.
Túc Bạch Dẫn: "Triêu tông chủ, không biết ngài đã từng nghe qua phương pháp hoán cốt?"
Túc Bạch Dẫn: "Gân cốt toàn thân của Đại công tử đã bị vỡ vụn, nhưng cũng không phải không có cách nào, chỉ cần đổi một bộ gân cốt là được.”
Hệ thống kinh hãi: Không hổ là nam chính, cho dù là bị đánh nát gân cốt, nhưng vẫn còn có thể có xoay chuyển!
Triêu Kim Tuế: Đây là người mang số mệnh may mắn? Đúng là bất phàm.
Nhưng ngay sau đó, một người một hệ thống bên ngoài cửa sổ đều câm lặng.
Giọng nói của Túc Bạch Dẫn truyền đến: "Ta nhớ rõ, Triêu Kim Tuế, là trời sinh kiếm cốt đi?"
Đáy mắt nàng rét lạnh.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, hiển nhiên đều bị đề nghị này làm cho sợ ngây người.
Phải biết rằng, Triêu Kim Tuế là thiếu tông chủ, là hòn ngọc quý của Côn Sơn danh xứng với thực, nhà họ Túc làm sao dám!
Thế nhưng càng làm cho người ta không thở nổi, chính là Triêu Thái Sơ lại không từ chối ngay lập tức.
Túc Bạch Dẫn: "Triêu tông chủ, chúng ta cũng không muốn đối địch với Côn Luân. Nhưng Đại công tử là hy vọng duy nhất của nhà họ Túc, nếu thật sự bị phế..."
“Nhà họ Túc và Côn Luân, sẽ là không chết không ngừng.”
Câu cuối cùng mạnh mẽ có khí phách.
Rất lâu sau, từ bên trong truyền đến tiếng nói của Triêu Thái Sơ,
"Ta cần phải suy nghĩ một chút, hãy cho ta một chút thời gian."
Nhà họ Túc và Côn Luân đều là quái vật khổng lồ, Côn Luân thật sự là sợ nhà họ Túc sao?
Không.
Tuy nhiên, Triêu Thái Sơ lại nói, phải suy nghĩ một chút.
Hệ thống căn bản không dám nhìn sắc mặt kí chủ.
Nhưng kỳ dị là Triêu Kim Tuế biểu hiện bình tĩnh đến đáng sợ.
Nàng mỉm cười:
"Ngươi sẽ không cho rằng ta còn ôm kỳ vọng hoang đường nào đối với ông ta chứ?"
"Kiếp trước, ông ta chính miệng hạ lệnh gϊếŧ nghiệt chướng là ta đấy.”
Hệ thống cẩn thận từng li từng tí nói với nàng: "Kí chủ, cô cô cô ngàn vạn lần đừng có nhập ma.”
Triêu Kim Tuế vươn tay, tiếp con hạc giấy nhỏ bay trở lại.
Nàng nhìn bông tuyết bay bay như nhảy múa trên núi Côn Luân, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi đã từng trải qua đau đớn khi vạn tiễn xuyên tim chưa?”
“Trải qua thì sẽ biết, cái này thì đã là gì chứ?”
Triêu Thái Sơ làm như vậy, ngoại trừ tiêu hao nốt một tia thiện ý cuối cùng của nàng đối với Côn Luân, thì đã không còn thương tổn được nàng.
Nàng xoay người, cất bước muốn đi.
Nhưng nàng nhìn thấy Triêu Chiếu Nguyệt đi ra khỏi điện Thái Sơ.
Biểu tình trên mặt hắn trở nên trống rỗng, dường như nghe không rõ người bên trong đang nói cái gì.
Một lúc lâu sau, hắn vén áo choàng của mình và quỳ xuống tuyết.
Triêu Kim Tuế nhìn hắn từ phía xa.
Nàng biết, sẽ vô dụng thôi, Triêu Thái Sơ sẽ không thay đổi ý định.
Cứ coi như huynh ấy quỳ ở chỗ này ba ngày ba đêm, thì cũng không có tác dụng.
Nàng đã từng thử qua, nhưng đυ.ng phải tường Nam, đυ.ng đến bể đầu chảy máu.
Mãi cho đến khi mọi người đều đi hết, Triêu Kim Tuế đi về phía Triêu Chiếu Nguyệt.
Cảm giác được phía sau có tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, Triêu Chiếu Nguyệt nghiêng đầu: "Sao muội còn chưa đi?"
Nàng nói: "Muội nghe hết rồi."
Nàng đến bên cạnh hắn, hắn vô thức cho rằng nàng muốn quỳ cùng mình, nên cau mày ngăn lại.
Nàng nở nụ cười: "Sao nào, huynh quỳ được, còn ta thì không được sao?"
Triêu Chiếu Nguyệt nhướn mày:
"Cổ nhân có nói, dưới đầu gối nữ nhi có hoàng kim.”
"Ngoại trừ bái thiên địa, muội không cần phải quỳ.”
Triêu Kim Tuế đứng vững.
“Muội không định quỳ cùng huynh. Triêu Chiếu Nguyệt, hôm nay đi cùng muội đi, chúng ta cùng nhau rời khỏi Côn Luân.”
Bọn họ một đứng một quỳ, giằng co trong thầm lặng.
Cuối cùng, Triêu Chiếu Nguyệt vỗ vỗ tuyết trên người, đứng lên.
Hắn cúi đầu nhìn xuống em gái mình.
Trong nháy mắt đó, nàng đột nhiên cảm thấy Triêu Chiếu Nguyệt trước mắt trở nên vô cùng xa lạ.
Hắn đột nhiên nói: "Triêu Kim Tuế, rút kiếm.”
Hắn rút ra Lãm Nguyệt kiếm của mình, mũi kiếm run lên, sát khí lẫm liệt.
“Triêu Kim Tuế, thanh kiếm của muội đâu?”
"Từ ngày hôm qua huynh đã muốn hỏi muội, thân là kiếm tu, kiếm của muội đâu?"
Nàng mím môi: "Muội đã tặng cho người khác rồi.”
Hắn cười lạnh một tiếng: "Tặng người khác? Kiếm tu tặng kiếm của mình cho người khác? Được lắm.”
Hắn quát nàng: "Rút kiếm!"
"Triêu Chiếu Nguyệt, huynh biết muội sẽ không động thủ với huynh.”
Hắn cười lạnh một tiếng: "Điều này cũng không phải do muội quyết.”
Thân hình của người thanh niên chợt lóe, một giây sau kiếm như du long, cuồn cuộn xoáy những bông tuyết đang tung bay trong thiên địa, lao thẳng đến mặt nàng.
Nàng không thể không rút Thu Thủy kiếm để ngăn lại.
Hai kiếm mạnh mẽ giao nhau!
Hắn lạnh lùng nói:
“Muội ngay cả thanh kiếm dùng thuận tay cũng không có, sao còn muốn đối địch với toàn bộ Côn Luân?”
“Muội cũng nghe thấy rồi đó. Nhà họ Túc muốn cùng Côn Luân không chết không ngừng, nếu muội muốn bị song phương đuổi gϊếŧ đến chết thì cũng không phải chuyện không thể——"
“Đánh thắng ta trước!”