Trẫm Biến Thành Một Con Mèo

Chương 4: Không quá khó chịu

Đáy lòng Đổng Thục phi âm thầm hít một hơi, hối hận vì bản thân đã xem nhẹ mị lực của Tiết Chiêu nghi, xem ra hôm nay không chiếm được lợi ích gì rồi.

Nàng ta lại liếc nhìn hoàng hậu, động tác của hoàng thượng, có tát vào mặt nàng ta hay không là chuyện sau đó, thể diện của hoàng hậu nương nương đã mạnh mẽ bị giẫm đạp dưới chân.

Nhưng, Thương Nguyệt Dao giống như một vị thần già cỗi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dường như cảnh tượng đang diễn ra trước mặt không hề tồn tại.

Không chỉ Đổng Thục phi đặt nét mặt của nàng vào trong mắt, còn có Vĩnh Hi Đế.

Sau khi hắn trấn an Tiết Chiêu nghi, sắc xuân dịu dàng trên mặt cũng thu liễm lại, nhìn Thương Nguyệt Dao nói: “Hoàng Hậu, vừa rồi trẫm hỏi, nàng không giải thích sao?”

Thương Nguyệt Dao khom người vấn an: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần thϊếp cho rằng, mặc dù hai nô tỳ đều có lỗi, nhưng nha hoàn của Chiêu Nghi muội muội lại ra tay trước, lỗi sai lớn hơn một chút. Hơn nữa, địa vị của Thục phi tỷ tỷ, dù sao cũng cao hơn, trưởng ấu tôn ti, cho nên thần thϊếp phạt Hạ Trúc nhiều hơn năm trượng.”

Nàng nói như vậy, cũng không có gì sai, bất kể trưởng ấu hay tôn ti, Hạ Trúc nên chịu phạt nặng nhất, nhưng không ngờ hoàng thượng lại đến đây xét lỗi với nàng.

Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, đối phương đã chỉ ra lỗi.

“Trưởng ấu tôn ti?” Vĩnh Hi Đế cong môi cười, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt: “Nghe nói hoàng hậu uyên bác tài giỏi, chắc là đã nghe qua Bình rồi đến Thanh, Thanh rồi đến Minh, cũng có thể nói là hình phạt, không dựa vào thứ bậc địa vị. Chỉ bàn đến trưởng ấu tôn ti, làm sao thuyết phục được lòng người?”

“Thanh danh uyên bác tài giỏi của hoàng hậu, xem ra chỉ là hữu danh vô thực.”

Thương Nguyệt Dao nắm chặt lòng bàn tay đang đặt trong tay áo, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Nàng hít sâu hai hơi, nói: “Là thần thϊếp ít tài ít học, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”

Nhìn thấy bộ dáng nghẹn khuất của nàng, Vĩnh Hi Đế ở trên triều bị Thương Tể Phụ làm cho tức giận, giờ đây cũng dần nguôi ngoai.

“Hoàng hậu không cần khiêm tốn như vậy.” Vĩnh Hi Đế nói: “Theo ý trẫm, không bằng đều đánh năm đại bản, nàng cảm thấy thế nào?”

Ngoài miệng là hỏi, nàng dám nói không sao?

Thương Nguyệt Dao thật sự phiền chán khi ba năm qua ở trước mặt hắn, nàng như đi trên băng mỏng, còn phải chịu cảnh bị kén cá chọn canh, giọng nói của nàng lộ ra vẻ lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn: “Hoàng thượng quyết định là được.”

Đôi mắt Vĩnh Hi Đế nheo lại, cũng lạnh mặt, cao giọng: “Trẫm không muốn tự quyết định, trẫm muốn nghe ý kiến của hoàng hậu.”

“Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, thánh tâm phán xét rõ ràng, hoàng thượng quyết định đương nhiên là chính xác.” Mặt nàng vô biểu tình nói.

“Ý của hoàng hậu là, nếu trẫm không phải cửu ngũ cao quý, trẫm quyết định thì không chính xác sao?”

Có lẽ khi nhìn thấy dáng vẻ bực tức của nữ nhi cao quý của Thương gia, Vĩnh Hi Đế lập tức nói đến không biết mệt, thấy nàng muốn bùng nổ cơn giận, nhưng do e ngại với địa vị của mình mà nàng phải cố gắng nhẫn nại, Vĩnh Hi Đế cảm thấy rắc rối mà Thương gia mang đến cho hắn, cũng không quá khó chịu.