"Tang Du,” cho dù có lời định nói nhưng Sở Kiều vẫn không ngừng liếʍ láp ngón tay cô, "Ưm…. Ưm…. Em… em…. Ah~ Có thể hay không… Có thể….Cởi bỏ… cởi bỏ…." Lời nói mơ hồ kèm theo tiếng rêи ɾỉ quyến rũ, hắn không thể tiếp tục nói, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu.
Tang Du có chút phiền muộn, cái gia khỏa này được một tấc lại tiến một tấc. Nhưng cô không cưỡng lại được ánh mắt cầu xin của hắn, do dự một chút rồi giúp hắn cởi khóa quần.
Hơi lạnh trong không khí đột nhiên xâm nhập vào, khiến cho du͙© vọиɠ thiêu đốt của Sở Kiều có chút thanh tỉnh, Hắn nhìn chiếc qυầи ɭóŧ không hề xê dịch của mình, tiếp tục cầu xin, “Tang Du~ còn có…… Chỗ đó……”
Tang Du hơi nhíu mi, do dự một chút, vươn tay kéo qυầи ɭóŧ đã bị căng chặt của hắn xuống. Du͙© vọиɠ thô dài của Sở Kiều đột nhiên được giải phóng, "Tạch" một cái nhảy ra, dường như còn vui vẻ gật đầu.
Tang Du cả kinh, lập tức nắm chặt du͙© vọиɠ trong tay như trừng phạt.
“Ah~~” Sở Kiều lập tức kêu thảm một tiếng," Tang Du~" hốc mắt ướŧ áŧ không chịu nổi.
Tang Du cho rằng bản thân làm đau hắn, trong lòng dâng lên sự áy náy, bồi thường bằng cách nhẹ nhàng vuốt ve du͙© vọиɠ càng trướng càng lớn của hắn, lại không nghĩ này chỉ làm tiếng rêи ɾỉ của Sở Kiều dồn dập hơn.
“Tang Du~” Sở Kiều rốt cục buông tay Tang Du ra, nơi đó đã bị hắn làm cho dính dính, tất cả đều là nước bọt của hắn.Tang Du xấu xa thò tay vào quần áo hắn, lau lau trước ngực hắn.
“Ưm ──” Sở Kiều lại thở hổn hển một trận, thật vất vả mới định thần lại, lấy ra biểu tình đáng thương nhất, nhẹ giọng hỏi cô, "Tang Du, anh muốn chạm vào em."
Nói xong, nhấc chân ngồi lên đùi Tang Du, không hề động tác, chỉ tiếp tục lấy vẻ mặt tiểu bạch thỏ nhìn cô.
Tang Du nghĩ thầm, may mà hắn không nặng, nếu không mình sẽ bị đè chết.
Bất quá, khả năng lớn hơn chính là cô sẽ một tay lật đổ hắn.
Thấy trên trán hắn đầy mồ hôi, Tang Du không đành lòng lăn lộn hắn nữa, ngầm chấp nhận du͙© vọиɠ trong tay. Hắn chính là quân bài số một, nghẹn hỏng rồi, Lý tỷ có thể bổ cô mất.
Trong mắt Sở Kiều có chút hưng phấn, lập tức tuân lệnh áp sát cô, vươn đầu lưỡi liếʍ cổ cô, hai tay thuần thục bò lên bộ ngực không tính là đầy đặn của cô, say đắm xoa bóp. Sở Kiều không hổ danh là người đầu bảng, Tang Du bị hắn làm cho da đầu tê dại từng trận, cô phối hợp ngẩng cổ lên để hắn di chuyển thuận lợi.
Tốc độ trên tay cũng càng lúc càng nhanh, ngón tay vuốt ve đỉnh du͙© vọиɠ nặng nề của hắn.
“Ưm……” Sở Kiều sảng khoái nhịn không được cong lưng lên, cũng không dám dừng lại động tác chút nào, sợ cô tỉnh táo lại, như vậy sẽ bị gián đoạn. Hắn tăng thêm lực đạo trên tay, cố ý nặn ra nhũ tiêm đã cứng vểnh lên của cô, cách y phục dùng răng gặm cắn.
“Ưm…” Tang Du bị hắn làm cho không nhịn được khẽ rên lên, lập tức đẩy đầu hắn ra.
"Tang Du... "Vẻ mặt tươi vui của người đàn ông một giây trước lập tức bị hiểu tình ai oán thay thế, nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Tang Du cảm thấy xấu hổ, vừa rồi cô cảm thấy chính mình sắp mất khống chế, dùng sức lực đẩy mạnh hắn. Trong lòng áy náy, ngẩng đầu đưa môi chính mình lên. Cô biết cách tốt nhất để trấn an hắn.
Quả nhiên, Sở Kiều lập tức quên mất chuyện vừa rồi, sốt sắng ôm lấy cô, dùng sức mυ'ŧ lấy đôi môi mềm mại của cô, như muốn dùng sức nuốt chửng cô. Tang Du cảm thấy hơi đau, nhưng nghĩ rằng vừa rồi mình đã sai, nên đã để mặc hắn.
Sở Kiều nhận ra cô mặc kệ, trong lòng hết sức vui vẻ, càng ra sức liếʍ láp thêm. Nhưng cô vẫn cắn chặt răng, không cho mình vào... Mắt hắn lóe lên, bóp mạnh bộ ngực nhỏ của cô──
"A…" Tang Du đau kêu lên một tiếng, còn chưa kịp kêu xong đã bị Sở Kiều dùng đầu lưỡi chặn lại. Cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể niết mạnh hắn một cái, nhưng hắn ta chỉ nức nở hai tiếng, không chịu ngừng lại.