Mơ Về Phía Anh

Chương 1

Chương 1
Chật chội.

Giống như những con cá thu bị đóng hộp? NO! NO!

Những con cá thu đóng hộp còn được đặt nằm ngang trong hộp, nhưng trên xe buýt, đám người chen chúc kia đều là đứng thẳng, giống một cái hộp tăm bị mở tung ra thì đúng hơn.

Những cái đầu đen sì che hết cả cửa sổ xe, có muốn cũng chẳng thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, chiếc xe buýt dường như đang lăn bánh trong màn đêm đen kịt.

Cùng với những cái nghiêng và lắc của xe buýt, các hành khách trong xe cũng nghiêng và lắc lư theo. Xe rẽ về bên trái, quẹo sang bên phải, tiến về phía trước… thỉnh thoảng có người bị ai đó giẫm phải chân. Nếu người bị giẫm chân là đàn ông, lập tức trong xe sẽ vang lên tiếng chửi mẹ của kẻ vừa thực hiện hành động “giẫm chân” đó. Sau đó sẽ là tiếng “bật lại” của kẻ vừa bị chửi.

Ngực của phụ nữ bị “chà xát”, mông bị “đè ép”, nhưng không có ai réo tên của mẹ cái kẻ thực hiện các hành động ấy ra mà chửi cả.

Tại sao ư? Bởi vì phụ nữ không có quyền “chửi bậy”. Nếu như có một bà hay cô nào đó dám réo tên người ta ra mà chửi, lập tức sẽ khiến cho “dư luận” trong xe bất bình: “Đàn bà mà cũng chửi bậy à? Thật là không biết xấu hổ!”

Đàn ông bị giẫm phải chân có thể công khai phẫn nộ. Đàn bà bị đè ngực, ép mông lại phải câm lặng nhịn nhục. Ngực của ai bị đè, đó là nỗi sỉ nhục của người đó. Nếu mà mở mồm kêu la thì sẽ càng nhiều người biết, mà càng nhiều người biết thì nỗi nhục càng lớn. Không ca thán thì sẽ không có ai biết, mà không có ai biết thì đồng nghĩa với việc chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

Chân của Hạ Phiêu từng bị người ta giẫm vài lần, ngực từng bị người ra sờ vài lượt, mông cũng bị người ta ép không ít lần… nhưng cô đều nhẫn nhịn không kêu la, bụng thầm mong xe buýt mau tới bến.

Nhưng xe buýt dường như cứ đang “làʍ t̠ìиɦ” ở trong bóng tối với con đường ấy, hết cọ xát, va chạm rồi lại trượt đi… mãi… Cô dường như có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của con đường, không phải tiếng rêи ɾỉ vì sung sướиɠ…

Tay Hạ Phiêu tóm chặt vào thanh ngang trên xe buýt trong khi thân thể lại bị người ra xô đẩy ra rõ xa, đến mức cánh tay như sắp sửa lìa ra khỏi người đến nơi rồi.

Những người đứng và ngồi hai bên xe buýt đều giữ tư thế thống nhất với xe, xe nghiêng về phía đông, mọi người tuyệt đối không thể nghiêng về phía tây, chỉ có những người đứng ở phía đuôi xe là luôn giữ lập trường ình. Nói một cách chính xác, phía sau xe không phải là “mọi người” mà là “người”.

Giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng cái cảm giác những cơ thể dính chặt vào nhau. Là một cơ thể người chứ không phải là nhiều cơ thể người.

Làm thế nào để phán đoán sau xe không phải là nhiều người mà là “người”? Chỉ có thể trải nghiệm, chỉ có thể thấu hiểu điều này… nếu như bạn đã từng chen chúc trong một cái xe buýt đầy ắp người.

Cô cách nào ngoảnh đầu lại để nhìn xem người đứng sau lưng mình là ai, nhưng cô có thể cảm nhận được một thân hình “kiên cố” đang áp sát vào lưng mình. Con người chỉ khi làʍ t̠ìиɦ mới giữ khoảng cách quá gần như thế này mới một người khác, đó là một cảm giác như hoà vào làm một với đối phương.

Cô lại một lần nữa vươn tay ra, định bám vào thanh nganh trên xe buýt. Dường như cái thanh ngang ấy chính là cái cọc cứu mạng cô, có bám được vào nó mới có hi vọng thoát ra khỏi đám người nóng nực này.

Nhưng cô đã không thể bám được vào nó, dường như cái thanh ngang ấy lại đột nhiên cao lên thêm mấy xentimét nữa.

Cái thân hình phía sau lưng cô lại đè mạnh lên người cô, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là một người đàn ông.

Làm sao để phân biệt được cái thân hình đang đè lên lưng mình là nam hay nữ? Chỉ có thể trải nghiệm, chỉ có thể cảm nhận… những người từng bị đàn ông đè lên sẽ tự nhiên hiểu được cảm giác này.

Nhưng giữa cái cơ thể nóng rực đó và thân hình cô bỗng xuất hiện một “vật thể” còn nóng hơn thế đang chọc vào mông cô. Một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu cô: “Yêu râu xanh trên xe buýt”.

Trong cảnh hỗn loạn ấy, cô nghe thấy tiếng một ai đó đang chất vấn: Cái người này rốt cuộc cứ chạm vào đàn bà là vốn như vậy hay chỉ có phản ứng đặc biệt đối với tôi thôi nhỉ?

Chủ nhân của cái “vật thể” ấy nóng hổi sau lưng ghé sát vào tai cô nói: “Em à, cái mông của em thật là… sεメy! Khiến cho anh không thể kiềm chế được…”

Người đó nói rồi liền đưa tay véo một cái lên mông cô.

Cô suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng. Nhưng cô không biết phải kêu lên thế nào, kêu lên: “Bắt lấy lưu manh?” hay là kêu lên: “Anh nhẹ tay một chút có được không?” Vẫn còn đang do dự thì ý nghĩ kêu lên đã chìm vào trong dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Một giọng nói hùng hồn vang lên trong đầu cô: Chỉ có những đứa con gái chẳng ra làm sao mới kêu la lớn tiếng để ọi người thấy rằng mình quyến rũ đến mức nào. Một cô gái đẹp và có sức quyến rũ thực sự sẽ không bao giờ kêu lớn tiếng như vậy, cô đã sớm quen với việc “làm hoa cho người ta hái, làm gái cho người ta trêu” rồi.

Thế sao? Vậy thì tôi có lẽ thuộc vào loại con gái có sắc đẹp và sự quyến rũ, bởi vì tôi không hề kêu la. Chính xác là tôi đã quen với việc bị những kẻ khác giới trêu cợt, chẳng phải là đã có bao nhiêu thằng đàn ông khen ngợi cái mông của tôi đẹp hay sao? Nhưng bọn họ đều khen ngợi tôi với tư cách là bạn trai của tôi. Còn chuyện không kiềm chế được mà khen tôi như vậy ngay trên xe buýt thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Trên xe không chỉ có một người phụ nữ, thiếu nữ trẻ cũng không ít, nhưng mà cái mông của họ rõ ràng là không thể sεメy như của tôi, hoặc cũng có thể họ hoàn toàn chẳng có mông. Có rất nhiều phụ nữ gần như không có mông, nếu không phải là vì quá gầy, hai cái chân cứ như hai cái que được cắm thẳng vào eo thì cũng là mông và eo cùng mọc trên một đường thẳng, nhìn vào chẳng khác gì một tấm phản. Thậm chí còn có người ở hai bên eo lồi lên hai khối thịt rất to, cái này cũng được gọi là mông à? Chẳng khác gì treo ngang một cái mắc áo lên eo để xoè rộng cái chân váy sang hai bên vậy.

Hạ Phiêu nghĩ đến cái mông sεメy của mình, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hãnh diện. Nhưng cô ý thức được rằng cái mông sεメy của mình hiện giờ đang gây phiền toái cho cô. Nếu như cái thằng mất dạy kia thật sự định... ngay trên xe như thế này, vậy thì tôi... sẽ kêu lên chẳng chút do dự, bởi vì… bởi vì nếu không kêu lên, thì cái thằng mất dạy đấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi… tình nguyện cho hắn sỉ nhục.

Nhưng mà… kêu lên có tác dụng gì không? Nếu như trong tay thằng khốn sau lưng có hung khí, liệu hắn có cầm dao huỷ hoại dung nhan của tôi không? Hoặc giả kẻ đó vì bị người khác làm mất hứng, từ xấu hổ chuyển sang tức giận, sẽ theo chân tôi đến một nơi không có người qua lại, rồi ra tay gϊếŧ chết tôi, như vậy nghe có vẻ hợp lý hơn cả.

Trong đầu lại vang lên một giọng nói kì lạ: Gặp phải kẻ cυồиɠ ɖâʍ, nếu như phản kháng không có tác dụng, chi bằng cứ nhắm mắt mà hưởng thụ.

Nhưng mà… có rất nhiều người không nghĩ như vậy, bọn họ muốn phụ nữ phải liều mạng chống cự, bất chấp tính mạng, có thể chết chứ không thể thất thân, mạng chỉ là chuyện nhỏ, trinh tiết mới là chuyện lớn. Nếu như bị kẻ khác làm nhục trên xe buýt thì còn nhục nhã hơn cả bị cưỡиɠ ɧϊếp ở nơi vắng vẻ. Ở nơi vắng vẻ chẳng có ai cứu giúp, có thất thân cũng là điều có thể thông cảm được, nhưng ở trên xe buýt… xung quanh toàn người là người… chẳng nhẽ không biết đường mở miệng kêu cứu hay sao?

Những cô gái lớn tiếng kêu la sẽ bị chửi là: không có sức hú

Những cô gái không kêu sẽ bị chửi là: đê tiện, phóng đãng.

Tay của hắn đã dò dẫm ra trước ngực của cô, cứ như thể nó bị ép đến mức không thể ở yên vị trí được. Tay hắn bóp mạnh vào ngực cô, hai bàn tay đặt đúng vào hai bên ngực trái, phải của cô.

Trong khi hai tay bóp ngực cô, gã đàn ông đó còn có đủ thời gian để ghé vào tai cô thì thầm: “Xin lỗi, tại đông quá!”

Giọng nói trầm ấm và đầy cuốn hút.

Giọng nói của con yêu râu xanh chẳng phải the thé rất chói tai sao?

Khốn kiếp! Mày đã bị tao hấp dẫn, sao không dám quang minh chính đại theo đuổi tao mà lại đi làm cái trò… hạ lưu này?

Hai bàn tay khốn kiếp ấy đang mân mê ngực của cô, đó là phần nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, ngay cả khi tự mình vuốt ve cũng khiến cho ham muốn của cô trỗi dậy, thế mà nay lại bị một kẻ lạ mặt hai tay nắn bóp, cô không thể kiềm chế được nữa.

Tuyệt đối không thể để cho tên khốn này phát hiện ra những phản ứng của cơ thể mình, vì vậy Hạ Phiêu lấy hết sức lực trong người gào lên: “Dừng tay!”

Nhưng giọng nói của cô như bị nhốt chặt trong quả bóng khí, không tìm được nơi nào để thoát ra nên chỉ khiến cho quả bóng căng to hơn mà thôi. Một quả bóng lớn chẹn ngay trước ngực khiến cho cô đau đớn.

Không có vũ khí nào khác, tay chân đều không thể cử được, cứ như thể có mấy bàn tay tởm lợm đang giữ chặt lấy chân tay cô vậy.

Vũ khí duy nhất của cô lúc này là: cái mông, chính là thứ đã gây ra cái phiền toái này, vì vậy kẻ phải giải quyết vấn đề này chính là nó. Nếu như cô có thể lắc mạnh mông, đập mạnh vào tên khốn ấy thì có lẽ “công cụ duy trì nòi giống” của hắn sẽ đi tong. Sau lưng hắn là bức tường người, không còn đường lui, không có chỗ để tránh, va một cái thì nhất định hắn sẽ đi đời.

Cô thót bụng lại, kéo mông về phía trước, sau đó dồn sức hất mạnh mông về phía sau.

Có tiếng kêu thảm thiết.

Thành công rồi!

Nhưng tiếng kêu liên tục không dứt, không phải xuất phát từ một cái cổ họng mà là từ rất nhiều cái cổ họng, có đầy đủ cả nam cả nữ…!

Phản ứng dây chuyền chăng? “Súng” va phải “súng” hay sao?

Một khối hỗn độn.

Xe lật rồi!

Có thể như vậy sao? Dùng mông tấn công yêu râu xanh mà xe lại bị lật được sao?

Trong đầu lại vang lên giọng nói ấy: Một con bướm đập cánh ở Siberia mà còn có thể làm sập cả khối băng hà nghìn năm ở Nam cực.

2.

Siberia có bướm sao? Nam cực có băng hà nghìn năm sao? Là con bướm nào vậy? Là khối băng hà nào thế? Không phải bất kì một con bướm nào trong mỗi lần đập cánh đều có thể làm sập một khối băng hà nghìn năm của Nam cực… tất cả đều cần phải có điều kiện thích hợp.

Điều kiện thích hợp? Đây mới là điều quan trọng!

Con người thường chỉ nhớ đến kết luận mà quên mất tiền đề để kết luận được thành lập.

Không có xe buýt, đương nhiên cũng chẳng có yêu râu xanh trên xe buýt, lại càng không có nguyên nhân gây ra vụ lật xe.

Sự thật là: không hề có xe buýt.

Chỉ là một giấc mơ.

Một giấc mơ xuân.

Giấc mơ vào mùa xuân, giấc mơ có liên quan đến vấn đề “người lớn”.

Mùa xuân… những ngày vạn vật sinh sôi, tràn trề sức sống.

Có một danh nhân nổi tiếng nào đó đã từng nói: “Mùa xuân, ngay cả cột sống cũng có giấc mơ của riêng mình”.

(Nghe có vẻ như là xương cột sống chính là bộ phận mơ mộng nhất trong cơ thể. Thực ra, n>i chính xác hơn thì ngay cả một cọng tóc trên cơ thể cũng có giấc mơ của mình.)

Hạ Phiêu nằm ườn trên cái giường ngủ cỡ QUEEN (cỡ to) của mình, xương cột sống tạm thời chẳng có cảm giác gì, đương nhiên đầu tóc cũng không có gì khác thường, tuy nhiên, một bộ phận nào đó trên cơ thể bắt đầu mơ mộng. Ở đó có hai bộ phận giống nhau, bình thường thì không cái nào can thiệp đến hoạt động của cái nào, gần như chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Nhưng hiện giờ, bởi vì nóng bức làm cho giãn nở, cả hai đều “mở rộng thế lực” của mình, làm đầy lên không gian vốn đã có giới hạn. Vì sự “xung đột” biên giới khiến cho cả hai cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nguồn gốc của sự xung đột này chính là giấc mơ xuân ban nãy.

Đáng tiếc là mộng đã tàn, vĩnh viễn không thể biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Cho dù ngày mai có nằm mơ một giấc mơ như vậy thì đó cũng là một chiếc xe buýt khác, một tên yêu râu xanh khác.

Con người không thể “tắm trong” cừng một dòng sông hai lần.

Đã phải hơn mười năm rồi cô chưa chen chúc trên xe buýt. Những ngày trước phải chen chúc trên xe buýt, cô cũng chưa từng bị yêu râu xanh trên xe buýt quấy nhiễu.

Rốt cuộc là vì lúc ấy, những chuyến xe buýt mà mình đi không có yêu râu xanh hay là mình không có đủ sức hấp dẫn, không thể khơi dậy hứng thú của bọn yêu râu xanh?

Rất có khả năng là như vậy.

Cô đã rời xa Trung Quốc rất nhiều năm rồi, lúc ra nước ngoài, cô mới mười sáu tuổi.

Nếu như là con gái Mỹ, thế thì ở độ tuổi mười lăm, mười sáu chính là giai đoạn dễ dàng cuốn hút sự chú ý của đám yêu râu xanh nhất. Những cô thiếu nữ người Mỹ mười lăm, mười sáu tuổi ai nấy đều xinh tươi như hoa, tràn trề nhựa sống, khoẻ mạnh, trưởng thành, phổng phao, còn không bị béo phì nữa chứ. Đó chính là thời kì hoàng kim của họ. Bước qua tuổi hai mươi, rất nhiều cô gái người Mỹ phát phì, sau ba mươi tuổi, khả năng hấp dẫn yêu râu xanh của các cô gái gần như là bằng 0.

Nhưng với một cô gái người Trung Quốc mười lăm, mười sáu tuổi, nhất là cô lúc bấy giờ, đa phần đều chưa dậy thì hết. Mà cho dù có dậy thì rồi thì cũng cố gắng mà che đậy cơ thể của mình. Những cô gái nhút nhát như vậy, chen chúc trong cái xe buýt nhốn nháo như hộp tăm thì cũng chẳng thể lọt vào tầm mắt của đám yêu râu xanh.

Mà lúc ấy, những người đàn ông Trung Quốc chen lấn trên xe buýt dường như đều chẳng có bản năng đàn ông gì cả. Bọn họ ngày ngày chen chúc trên xe buýt, hành trình lại dài dằng dặc, không biết là do mải chen lấy hay là do đang cố gắng nhịn tiểu, hoặc cũng có thể là đã bị các bà vợ “vắt kiệt sức” rồi nên bản năng của họ không thể trỗi dậy. Nói tóm lại là những nguyời đàn ông đó, mặt mày vàng vọt, sức khoẻ yếu ớt, chỉ cần chen được lên xe buýt thôi là họ đã hạnh phúc lắm rồi, đứng trên xe buýt mà không bị ngã thì đã là một thắng lợi lớn, thế nên làm gì có kẻ nào dồi dào sinh lực để mà trở thành yêu râu xanh trên xe buýt chứ?

Xem ra yêu râu xanh không phải ai muốn cũng có thể làm được, nói chung là cần phải có một chút QUALIFICATIONS (tư cách, điều kiện) để làm yêu râu xanh.

Điều kỳ lạ là, cô đã đến Mỹ mấy năm rồi, chẳng còn cảm thấy ấm ức, nhục nhã khi bị một kẻ lưu manh nào đó bóp vài cái, bẹo vài lần. Thế nhưng trong giấc mơ, cô vẫn giữ nguyên tư tưởng của những cô gái Truốc truyền thống. Không chỉ có tư tưởng mà ngay cả hành vi cũng như vậy.

Một con người ở trong giấc mơ mới là chính mình. Ban ngày, hành vi, lời nói của con người đều chịu sự điều khiển của đại não, thế nên ai nấy đều đeo trên mặt một cái mặt nạ, tất cả những dũng cảm và giải phóng đều chỉ là giả tạo, tất cả những vẻ mặt bình thản cũng đều là giả tạo.

Có thể cô ấy không phải là một cô gái Trung Quốc truyền thống, bởi vì cô không e sợ bị người khác chê cười. Điều cô sợ, chính là những tên yêu râu xanh ấy cười nhạo những phản ứng của cơ thể cô trước sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của chúng. Như vậy chẳng phải là khiến cho lòng tự tôn của đám yêu râu xanh được thoả mãn hay sao?

Hạ Phiêu thường không coi yêu râu xanh với “tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ” là một. Đặc điểm của “tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ” là sự dụng biện pháp mạnh: vũ lực, bạo lực. Nếu như theo định nghĩa này của cô thì cách nói: khi “bị cưỡиɠ ɖâʍ”, nếu không thể chống lại được thì chi bằng nhắm mắt vào mà hưởng thụ, sẽ trở thành vấn đề lớn. Với những kẻ dùng bạo lực để cưỡиɠ ɧϊếp con gái, phản kháng không có tác dụng thì cũng không thể nhắm mắt hưởng thụ được. Nếu như một tên lưu manh dí dao vào cổ bạn, chĩa súng nhắm vào đầu bạn, thậm chí trói bạn lại, nhét cái tất hôi của hắn vào mồm bạn, đánh đập tới tấp khiến ặt mày bạn thâm tím, ra sức dày vò thân thể bạn rồi chặt bạn thành mấy khúc ném vào sọt rác thì bạn làm sao có thể nhắm mắt mà hưởng thụ được?

Cái gọi là “nhắm mắt hưởng thụ” chỉ là dành để nói khi gặp yêu râu xanh mà thôi. Vì vậy những cô gái thông minh mới phát minh ra cái gọi là “bαo ©αo sυ đề phòng cưỡиɠ ɖâʍ”, bên trong có treo ngược một cái móc câu, yêu râu xanh mà móc vào thì đảm bảo không thể lôi xuống được, đành phải bó tay chịu trói

Một tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ chấp nhận sử dụng cái “bαo ©αo sυ đề phòng cưỡиɠ ɖâʍ” mà người bị hại đã chuẩn bị sẵn nếu không phải là một tên yêu râu xanh thì chỉ có thể là một kẻ ngu độn, nhất là sau khi báo chí đã đưa tin ồ ạt về một cô nào đó

đã phát minh ra cái “dụng cụ” này.

Vì vậy, Hạ Phiêu đã định nghĩa cho gã đàn ông đó bằng cái tên “yêu râu xanh” chứ không phải là “tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ”.

“Yêu râu xanh”, chỉ cần nhìn tên thôi cũng đủ hiểu: là một con “yêu tinh” háo sắc.

Háo sắc: ham mê sắc đẹp, thích sắc đẹp, vì sắc đẹp mà phát điên…

Sắc là gì? Đương nhiên là sắc đẹp rồi! Những kẻ hành động xấu xa mà không cần quan tâm xem nạn nhân có sắc đẹp hay không thì không thể gọi là “yêu râu xanh”, mà nên gọi là “lưu manh”.

Tuy nhiên, yêu râu xanh ngoài đặc tính háo sắc còn mang đặc tính của “yêu”, tức là còn có tính hoang dại, chiếm đoạt… Chính vì vậy mà những tên yêu râu xanh này thường không quan tâm xem nạn nhân có đồng ý hay không mà vẫn tự ý ra tay đối với phụ nữ.

Nếu như lược bỏ tính “chiếm đoạt” đi, chỉ còn lại tính “hoang dại”, có phản ứng mãnh liệt đối với “sắc đẹp” thì đó cũng có thể coi là một người đàn ông không tồi.

Phụ nữ có thích một người đàn ông chẳng có chút rung động nào với mình không?

Đáp án đương nhiên là NO (không)!

Phụ nữ thường thích một người đàn ông bị thân thể của mình hấp dẫn, tuy nhiên phụ nữ không thích một người đàn ông một khi đã bị mình hấp dẫn rồi liền bất chấp tất cả để chiếm đoạt.

Nói một cách chính xác, phụ nữ không phải hoàn toàn phản cảm với hành vi “chiếm đoạt” của đàn ông, nhưng cần phải xem tình hình cụ thể và mức độ “chiếm đoạt” có thích hợp hay không.

Phụ nữ do đủ các nguyên nhân mà đôi khi cũng trở nên õng ẹo. Nếu như phụ nữ tỏ ra õng ẹo, đàn ông sẽ lập tức dừng tay. Kiểu đàn ông như vậy thường khó mà lấy được lòng phụ nữ. Tuy nhiên, phụ nữ cũng không thích một gã đàn ông từ đầu đến cuối chỉ biết chiếm đoạt, điều quan trọng là đàn ông phải biết nhìn nhận chính xác sự phản đối của phụ nữ là thật hay là giả.

Đàn ông không hư, đàn bà không yêu.

Gã đàn ông “hư hỏng” lọt vào mắt xanh của phụ nữ, hư là hư ở chỗ anh ta biết lúc nào cần phải kiên trì, lúc nào nên từ bỏ; hư là hư ở chỗ anh ta biết dùng cách thức như thể nào để khơi dậy du͙© vọиɠ của phụ nữ; hư là hư ở chỗ anh ta có thể biến một người phụ nữ còn e thẹn, ngại ngùng thành một người phụ nữ sẵn sàng dang rộng hai tay để hưởng thụ khoái lạc tìиɧ ɖu͙©.

Đàn ông hư hỏng dễ bị dàn bà hấp dẫn, dễ bị đàn bà khơi dậy ham muốn mãnh liệt. Anh ta không cưỡng ép, nhưng anh ta cũng không vì một hai tiếng kêu phản đối của họ mà từ bỏ. Anh ta thích thú “vờn” đàn bà, khơi dậy ham muốn trong lòng họ, khiến cho họ sẵn sàng cởi lòng đón nhận khoái lạc tìиɧ ɖu͙©.

Cái gọi là “đàn ông hư hỏng” chính là những người đàn ông có khả năng và bản lĩnh trong tìиɧ ɖu͙©.

Gã đàn ông mà Hạ Phiêu gặp trong giấc mơ có lẽ là loại đàn ông hư hỏng kiểu này. Cô biết rõ bảnự của những tên yêu râu xanh trên xe buýt là nhờ một cuốn tiểu thuyết truỵ lạc vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ có tên “Xe sói”.

Cô đã tìm thấy tiểu thuyết này trên văn đàn bàn luận những “vấn đề cấm kị” của người lớn, nhưng cô thà gọi là nó “tiểu thuyết truỵ lạc” hơn là “tiểu thuyết đồi truỵ”.

Nghe nói “những điều cấm kị” đã trở thành vấn đề bàn luận trên các diễn đàn văn học.

Cô chợt nhớ đến bố của mình, làʍ t̠ìиɦ đến mức khiến ẹ mang thai và sinh ra cô, đó quả nhiên là một công lao quá lớn. Để rồi kể từ đó đã “đuổi cổ” chuyện làʍ t̠ìиɦ ra khỏi phòng ngủ, cứ như thể làʍ t̠ìиɦ là một chuyện khiến cho người khác phải xấu hổ, nếu như không phải là để duy trì nòi giống thì ai lại mặt dày đi làm mấy việc này?

Nghĩ đến chuyện: truyền thống của Trung Quốc là đàn ông nắm vai trò chủ đạo trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, vì vậy cô đoán chắc là bố cô không có hứng thú với chuyện tìиɧ ɖu͙©, nếu không thì làm gì có chuyện, chồng nói “muốn” mà vợ lại dám mở miệng nói nửa chữ “không”. Thế thì vợ có tác dụng gì? Tác dụng của vợ chính là làm cho chồng thoả mãn, nếu không thì đàn ông lấy vợ để làm cái gì?

Không biết ham muốn có liên quan đến gen di truyền hay không. Nếu như là có thì có khi cô chẳng phải là con gái đẻ của bố cô hoặc cũng có thể cô được thừa hưởng kiểu gen này từ mẹ? lang="VI">Nghĩ đến đây, cô thường tự nhiên cảm thấy sởn gai ốc. Một người phụ nữ, có ham muốn rất mãnh liệt nhưng lại gặp phải một ông chồng chẳng thích làm chuyện ấy. Quan niệm truyền thống khiến cho bà vừa không dám vượt rào vừa không chịu li hôn, ngay cả chuyện tự làm ình thoả mãn cũng coi là một chuyện đáng xấu hổ. Không biết bà đã sống gần hết đời người như thế nào nhỉ?

Thảo nào bố mẹ thường xuyên cãi vã.

Cô tự biết ham muốn của mình tương đối cao. Khi còn trẻ, một tuần gần như không có ngày nào là cô không “tự làm ình sướиɠ” (sau này cô gọi tắt là “tự sướиɠ”). Đó thật sự là một hình thức “tự sướиɠ” chân chính, không cần nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.

Một người bạn đại học nói với cô rằng người Pháp thường gọi hành vi này là LITTLE DEATH (cái chết nhỏ).

Cô chưa từng nếm mùi vị của cái chết, nhưng cô rất thích cách nói này, rất hình tượng. Lúc bay lượn trên đỉnh cao của khoái lạc, cả thể giới này dường như không tồn tại, tất cả đều như biến mất, chỉ còn lại cảm giác sung sướиɠ đến cực độ, mọi thứ như quay cuồng, cơ thể mềm nhũn, nhẹ nhàng, ý thức như tan biến…

Cô lao xuống khỏi giường, chạy đi lấy cái laptop. Bật laptop lên, vào web, tìm cuốn tiểu thuyết “Xe sói” trong Bookmark ra và bắt đầu đọc…