(Tinh tr*ng đặc quánh, hắn đã nhận ra mùi d*m thuỷ của cô).
9h tối, Hàn Mặc về đến nhà, bắt gặp cảnh Điềm Điềm đang ngồi gục trên ghế sô pha, khẽ lay người cô gọi dậy.
Gọi mãi cũng không thấy cô phản ứng, bèn ngây ra chẳng biết làm gì, người con gái như mềm oặt không xương, hơi thở ngọt ngào dựa nhẹ vào bả vai của người đàn ông.
Hắn hơi liếc mặt vô tình nhìn đến hàng mi vừa đen vừa dày của Điềm Điềm, nhìn đến cặp môi vểnh ửng hồng, nhìn xuống nữa là đôi gò bông đầy đặn được áo sơ mi trắng ôm trọn.
Có lẽ vì nãy nằm ngủ nên hơi xộc xệch, mơ hồ thấy được viền áσ ɭóŧ đen.
Cả người Hàn Mặc hơi nóng nảy, con mắt đen thẫm, cổ họng nghẹn chặt một hơi, lần này gọi to tiếng hơn:
“Dậy về nhà ngủ, mau lên”.
Đièm Điềm hơi giật mình, nhận ra tư thế mờ ám của cả 2 thì khẽ giật mình, bật dậy hơi ngượng ngùng nói:
“Sorry sếp ,nãy hơi mệt nên thϊếp đi một lúc”.
Anh lạnh nhạt nhìn thoáng qua cô, không nói thêm câu nào, chỉ nhẹ gật đầu, đứng lên đi ra mở cửa tiễn cô, khi Điềm Điềm ra khỏi cổng, anh đứng đằng sau lạnh lùng nói:
“Ngủ sớm tỉnh táo rồi mai đi làm”
Cô khẽ quay đầu mỉm cười, nụ cười như làn gío xuân mát mẻ, rung động lòng người:
“Dạ sếp, tôi biết rồi”
Con ngươi Hàn Măc đen như mực, nhíu mày lạnh lùng quay đầu nhanh chóng sập cửa cái rầm.
Điềm Điếm “...” sbhdgđuhgfhxgjsdưẻy
Mẹ kiếp, đợi sau này sẽ thu phục anh, tên chết dẫm.
Cô muốn chinh phục cây côn ŧᏂịŧ lạnh lùng này, muốn một ngày nào đó khuôn mặt lạnh nhạt ấy sẽ cúi xuống điên cuồng mà bú ʍúŧ hoa huyệt cô.
Rồi mạnh mẽ thao cô đến điên cuồng!!
*****
Hàn Mặc vô phòng ngủ bé con muốn xem thằng bé đã ngủ chưa, thấy thằng bé đã say giấc mói yên tâm đi tắm rửa.
Dưới vòi hoa sen, người đàn ông hơi ngửa cổ, mắt nhắm chặt, hai chân thon dài mạnh mẽ với cơ bắp đùi săn chắc khẽ dạng ra rồi qua loa tắm rửa.
Cơ bụng rắn như thép, phủ nhẹ một lớp lông nam tính, đi xuống nữa là cây côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ, đầu khấc hồng hào to cỡ đít chai.
Hiện đang trong trạng thái nghỉ ngơi nhưng kích thước không thể khinh thường!
Tắm xong, hắn với khăn tắm qua loa lau người, ánh mắt lại vô tình chạm đến qυầи ɭóŧ dơ ngày hôm qua chưa giặt, vị trí hơi thay đổi.
Hàn Mặc cầm qυầи ɭóŧ lên quan sát, vệt nước mơ hồ lọt vào tầm mắt, khẽ nhíu mày, hắn đưa lên mũi ngửi ngửi.
Con mắt hắn tối sầm lại, hơi thở nóng rực, yết hầu không tự chủ mà lên xuống.
Côn ŧᏂịŧ trong một khắc mà dựng đứng hiên ngang, kích thước to lớn đến doạ người.
Hắn cũng mặc kệ thằng nhỏ, ánh mắt hiện lên tia suy tư. Qua một lúc suy nghĩ được khẳng định khi hắn vô đến phòng ngủ
Mùi hương thoang thoảng như có như không, rất quen thuộc, là mùi của Điềm Điềm.
Đến lúc nằm xuống giường, hương thơm ấy càng nồng nặc hơn.
Hàn Mặc nhấc gối lên, hơi nước ẩm ướt ở mép gối với mùi ngai ngái,
Rõ là mùi da^ʍ thuỷ của phụ nữ!! Phần dưới bụng nóng rẫy, hai con mắt hắn tối sầm, hơi thở trầm đυ.c nặng nề, cây gậy một lần nữa căng chặt nơi đũng quần.
Hắn lầm bầm trong miệng ”Chết tiệt”, chợt nhớ đến đã 1 tháng hắn và vợ chưa sinh hoạt chăn gối.
Tô Thư mới mở một thương hiệu quần áo, bận tới bận lui nên cũng không thường xuyên có mặt ở nhà.
Lăn lộn một lúc, Hàn Mặc liền cầm điện thoại gọi cho vợ. Sau vài tiếng chuông, giọng người phụ nữ bên kia dịu dàng vang lên
“Alo chồng ơi, có việc gì ạ, giờ này anh chưa ngủ sao??”.
Hắn khẽ cười, giọng nói dịu dàng
”Ừm, nhớ em nên không ngủ được”.
“Ay yo được rồi, lớn rồi mà còn nhõng nhẽo nữa”.
Im lặng một lúc khẽ ngượng ngùng nói “Đợi em tầm 3 4 ngày nữa về, đền bù cho anh sau nha, chịu không?”.
Hàn Mặc thở dài một tiếng, liếc xuống cây côn ŧᏂịŧ rồi miễn cưỡng nói:
“Được, đợi em trở về anh phải chơi chết em!”
Điện thoại đã cúp đuợc một lúc, cây côn ŧᏂịŧ trong đũng quần vẫn không có dấu hiệu nghỉ ngơi.
Vẫn hiên ngang thẳng đứng, đầu khấc còn rỉ ra dịch nhờn, hắn khẽ thở dài, đành tự xử vậy.
Người đàn ông một tay để sau đầu, một tay thô bạo tuốt cây côn ŧᏂịŧ thô to lên xuống.
Hơi thở rối loạn, thỉnh thoáng còn nghe thấy tiếng rên trầm thấp đầy nam tính nơi cổ họng.
Nhưng đã 20 phút cây côn ŧᏂịŧ vẫn không có dấu hiệu bắn ra, hắn nhíu chặt mày, lẩm bẩm thô tục.
”Cmn, còn chưa bắn”.
Cánh tay mạnh mẽ với lấy cái gối, hơi lưỡng lự rồi đặt lên mũi ngửi, mùi dâʍ đãиɠ của đàn bà xông thẳng đến phổi, cây côn ŧᏂịŧ lại càng thêm cứng ngắc.
Lỗ tròn khẽ rỉ một ít dịch nhầy, hắn vừa ngửi vừa thủ da^ʍ lên xuống.
Bị mùi hương dâʍ đãиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơi thở hắn dần nặng nề, cơ tay nổi đường gân mạnh mẽ, bắp thịt căng chặt...
Hắn khẽ nghiến răng mà phóng tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, nồng nặc mùi tanh bắn lên trên giường hơi ẩm nước da^ʍ thuỷ của Điềm Điềm để lại
Phòng ngủ bốc lên hương ngai ngái dâʍ ɖu͙©...
Hơi thở người đàn ông nặng nề, l*иg ngực mạnh mẽ khẽ lên xuống theo từng hơi thở, hắn lấy tay che một bên mặt nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi.
Trong giây phút lêи đỉиɦ phóng tinh, khuôn mặt trắng nõn với cái môi vểnh hồng hào kia không báo trước xuất hiện trong tâm trí Hàn Mặc.
Hắn nhớ buổi sáng đã từng hỏi cô, đó là mùi gì, cô còn điềm nhiên mà trả lời là mùi cơ thể.
Hàn Mặc khẽ nghiến răng, tưởng hắn là thằng ngu à?
Trong ánh mắt hắn thấp thóang hiện lên tia lạnh lùng tàn nhẫn.