Bí Mật Tình Yêu Phố Angel (Phần 2)

Quyển 4: Chương 3: Hình như tôi hơi thích em! A bit of like you!

[Lời tỏ tình]

Lời tỏ tình trong giấc mơ Ở một nơi vô cùng lãng mạn

Cùng người ấy trao nhau ánh mắt xao xuyến Nhưng vì sao

Người nói lời tỏ tình ấy

Lại là người mình chẳng bao giờ nghĩ tới.

Binh binh binh binh… Chát chát chát chát…

Trong màn đêm yên tĩnh, vô số những vì sao như những viên đá quý lấp lánh được khảm trên nền trời. Chúng hệt như những đôi mắt tinh nghịch đua nhau nhấp nháy và tỏa ra ánh sáng bàng bạc. Nhưng... những đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn về một hướng…

Trong căn phòng số 2101 tầng 12 khu Hiểu Mai không ngừng vang lên bản “giao hưởng” độc đáo của đám nồi xoong

bát đĩa.

Lạc Tiểu Liên đứng một mình trong phòng bếp rộng rãi và sạch sẽ tới mức dị thường, cô đeo chiếc tạp dề quây bằng giấy báo, lăng xăng đi lại quanh cái bếp. Bên ngoài cánh cửa bếp đóng chặt, tiếng giục giã sốt ruột của Giang Sóc Lưu liên tục vọng vào:

“Bé Củ Lạc, bé đã xong chưa hả? Bé đang múa võ trong đấy à? Mau đi ra đi!”

Nghe thấy giọng nói châm chọc của Giang Sóc Lưu, Lạc Tiểu Liên bực mình chau mày và hít một hơi sâu.

Cái tên này thật đúng là...Vừa nãy hắn ta còn giống hệt một con mèo bị thương thế mà bây giờ mồm mép như tép nhảy. Sao hắn không chịu yên lặng một lúc được nhỉ?

“Xong rồi, xong rồi! Tôi biết rồi! Cậu cứ ngồi xem ti vi một lúc đi, tôi còn phải làm thêm một lát nữa!”

“Bé Củ Lạc, bé đừng có mà núp ở trong bếp trốn việc nhé! Đừng tưởng đóng kín cửa là tôi không trông thấy gì!” “Thời Tuân, đồ chết bầm! Cậu có muốn tôi dùng gậy cán mì đập bẹp đầu cậu không hả?” Lời nói của Giang Sóc Lưu

như tiếng pháo nổ khiến Lạc Tiểu Liên tức đến dựng cả tóc gáy lên. Cô tức khí cầm cây gậy cán mì vung mạnh lên mấy cái và quát to, “Cậu ngậm ngay miệng lại cho tôi nhờ! Đồ đáng ghét!”

Hắn còn lảm nhảm nữa là mình sẽ bụp cho hắn một trận liền! Chát!

Lạc Tiểu Liên tức tối giơ cây gậy cán mì lên rồi đập mạnh vào khối bột mì trắng bông đặt ở giữa bàn.

Hiền lành thì hay bị bắt nạt! Câu nói này thật chẳng sai tẹo nào! Vừa biết hôm nay là sinh nhật tròn mười sáu tuổi của Thời Tuân, thế là cô quyết định làm bánh sinh nhật tặng hắn. Nếu sớm biết lòng dạ hắn thế này… À không, thực ra cô cũng biết thừa là như vậy rồi. Nhưng chẳng hiểu vì sao vừa mới nhìn thấy gương mặt tươi cười và ánh mắt rất chi tội nghiệp của hắn là cô lại cảm thấy toàn thân bất lực, cứ răm rắp nghe theo những yêu cầu vô lí của hắn.

Đúng là khắc tinh! Tên này nhất định là khắc tinh của mình!

Lạc Tiểu Liên vừa nghĩ vừa nắm chặt gậy cán mì trong tay. Tưởng tượng khối bột mì trước mắt là khuôn mặt của Thời Tuân, Lạc Tiểu Liên cay cú giơ cao gậy đập từng nhát thật mạnh lên đó!

Bộp! Bộp! Bộp!

Lúc này, trong phòng khách tối mờ, Giang Sóc Lưu đang cười rất gian manh. Sau đó cậu thở dài đánh sượt, rồi ngồi khoanh chân yên lặng trên ghế sô pha, hai tay đan sau gáy ngửa cổ nhìn lên trần nhà không chớp mắt.

Cái bóng lộn ngược của chiếc đèn pha lê trông giống như những vòng tròn sóng gợn lăn tăn trên mặt nước. Từng tràng âm thanh rộn rã từ trong bếp cứ văng vẳng vọng tới tai cậu. Dần dần dòng suy nghĩ miên man của cậu hướng về một nơi xa xăm…

“Phong à, chúc mừng sinh nhật con! Đây là quà sinh nhật của bố mẹ tặng cho con này! Chúc cục cưng của bố mẹ mau ăn chóng lớn nhé!”

Đó là một buổi chiều mùa xuân ấm áp, trong vườn hoa nhỏ xinh xắn, Tiêu Nham Phong và bố mẹ cùng với hai cậu bạn thân Giang Sóc Lưu, Văn Chấn Hải cùng nhau ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng ăn mừng sinh nhật tròn sáu tuổi của cậu.

“Mẹ ơi, tuần trước con đã nói với mẹ là phải chuẩn bị chiếc bánh ga tô sinh nhật bằng sô cô la ngon nhất cơ mà! Sao hôm nay lại không có ạ?” Tiêu Nham Phong vừa vui vẻ ôm lấy hộp quà sinh nhật to tướng bố mẹ tặng mình, vừa phụng phịu hỏi.

“Có, có chứ!” Cô Tiêu xinh đẹp liền cười khì khì, rồi vội vã bê hộp bánh ga tô xinh xắn từ trong bếp ra. Cô đặt chiếc hộp vào giữa bàn tròn nhỏ.

Cậu bạn Văn Chấn Hải ngồi bên cạnh lấy tay đẩy gọng kính trên sống mũi rồi nhìn chăm chăm Tiêu Nham Phong. “Đàn ông con trai mà lại thích ăn sô cô la như phụ nữ à…”

“Liên… liên quan gì tới cậu chứ?” Tiêu Nham Phong đỏ bừng mặt, chun mũi lại, “Làm gì có quy định sô cô la chỉ có con gái mới được ăn!”

“Được rồi, được rồi. Các con đừng cãi nhau nữa! Nào, cháu Lưu, cháu Hải, chúng ta cùng đứng dậy hát mừng sinh nhật bạn Phong nhé!”

“Lưu! Hải! Hai cậu phải hát to lên! Bởi vì từ hôm nay trở đi, tớ đã sáu tuổi rồi!” “Hừ! Chỉ là đứa trẻ ranh sáu tuổi thôi!”

“Hải, cậu vừa nói gì thế?” “Hơ hơ hơ hơ!”



“Ông ơi…” Sau khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Giang Sóc Lưu và ông nội cùng ngồi xe riêng trở về nhà. Trên đường về, Giang Sóc Lưu sốt ruột quay sang hỏi ông nội: “Lưu cũng muốn được giống như bạn ấy, muốn được cùng bố mẹ tổ chức sinh nhật, ông ạ.”

“Cháu à, cháu nên nhớ rằng… “ Ông nội thở dài một cái rồi âu yếm xoa đầu Giang Sóc Lưu, “Cháu hoàn toàn khác với bạn Phong, bạn Hải. Sinh nhật nào của cháu cũng đều có ông bên cạnh.”

“Thế ông sẽ tặng quà sinh nhật cho cháu chứ ạ?” “Khà khà khà, được, được ông sẽ tặng.”

“Ông sẽ hát chúc mừng sinh nhật cháu chứ ạ?” “Ừm! Sẽ hát chúc mừng sinh nhật! Khà khà!”

“À, cháu còn phải nhẩm điều ước trước khi thổi nến nữa!”

“Được thôi! Cháu là cậu bé ngoan, những điều ước của cháu sẽ thành hiện thực, cháu nhất định sẽ có một sinh nhật tuyệt vời…”



“Ôi dào! Thật đúng là, sao chúng ta lại phải tổ chức sinh nhật cho thằng bé đó chứ! Chỉ vì bố nó mà nhà họ Giang chẳng còn mặt mũi nào nữa! Thằng bé đó sau này cũng chẳng ra gì đâu!”

“Đúng vậy! Cả hai vợ chồng họ đều làm những chuyện trái đạo lí! Thực ra chúng ta cũng chẳng cần đứa bé này làm

gì!”

“Em thấy bố cũng lẩm cẩm mất rồi! Lại còn lúc nào cũng cho thằng bé mang dòng máu đê tiện ấy kè kè bên mình, chẳng khác gì báu vật cả! Làm em nhìn thấy mà ngứa cả mắt!”

Trong phòng khách sang trọng, một đám đàn ông đàn bà ăn mặc cầu kì diêm dúa cầm những chiếc ly pha lê cao cấp rót đầy rượu nho trên tay. Họ vừa đua nhau tuôn ra những lời bàn tán cay nghiệt, vừa ném những cái nhìn lạnh như băng về phía một cậu bé mới chỉ sáu tuổi. Cậu bé mặc bộ vest màu đen trang nhã đang đứng giữa nhà bếp đó chính là Giang Sóc Lưu.

Giang Sóc Lưu chỉ đứng cúi đầu nghe lời bàn tán của những người lớn xung quanh mà không hé răng nói một tiếng.

Lúc bấy giờ, rõ ràng phòng khách có bao nhiêu người, nhưng đối với Lưu thì dường như trên thế gian này chỉ còn lại một mình cậu - cô độc và lạnh giá.

Cậu cố gắng mím chặt môi nhưng cuối cùng vẫn không kìm được tiếng nấc nghẹn ngào. Chiếc bánh ga tô trong tay cậu rơi bịch xuống tấm thảm. Đối mặt với tất cả những ánh mắt lạnh băng và khinh rẻ, cậu vừa đưa tay quệt nước mắt vừa phóng như bay lên phòng sách trên lầu.

“Hu hu hu! Ông ơi! Ông ơi!” Giang Sóc Lưu đẩy cánh cửa phòng sách, chạy thẳng về phía ông già đang ngồi bên bàn làm việc, quay lưng lại phía mình. Cậu gào khóc như mưa, “Tại sao? Tại sao mọi người đều ghét cháu hả ông? Cháu có làm sai gì đâu? Tại sao mọi người lại bảo cháu là thằng bé đê tiện ạ? Có phải bố mẹ cháu đều là người xấu không?”

“Lưu à, cháu là đứa bé ngoan…” Nghe tiếng khóc nức nở của Giang Sóc Lưu, ông già quay người lại, lúc đầu ông có vẻ hơi giật mình nhưng sau đó thần thái dần dần chuyển sang ủ rũ, dường như ông già xọm hẳn đi. Ông già nhìn vào

một khung ảnh đặt trên bàn, thở dài rồi nói một mình: «Nhưng cháu phải hứa với ông một điều… Sau này đừng nhắc tới bố mẹ cháu trước mặt ông nữa…»

Giang Sóc Lưu ngây người, cậu đã nhận ra câu trả lời qua vẻ mặt đăm chiêu của ông. Trái tim nhỏ bé của cậu dường như vỡ vụn trong phút chốc. Cậu nghẹn ngào oà khóc nức nở.

«Hu hu hu! Ông ơi! Cháu xin lỗi! Cháu đã biết lỗi rồi! Bố mẹ cháu đều là người xấu! Lưu không có bố mẹ nữa… Sau này cháu chỉ làm cháu ngoan của ông thôi! Cháu sẽ nghe lời ông! Từ giờ trở đi Lưu sẽ không tổ chức sinh nhật nữa!»

«… Lưu…»

Dường như nỗi bi thương và sự phẫn nộ giống một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm toạc không gian, xuyên thẳng vào phòng khách u tối của căn hộ số 2101 .

Sinh nhật chính là ngày mà đứa trẻ nào cũng mong đợi nhất, thế mà nó lại trở thành cái ngày Giang Sóc Lưu căm ghét nhất… Kể từ hôm đó trở đi, chẳng còn ánh nến sinh nhật lung linh ấm áp, cũng chẳng còn bài hát chúc mừng sinh nhật tràn đầy vui vẻ nữa, mà chỉ còn lại lời hứa lạnh lùng nhất mà cậu đã nói với ông nội. Nhưng hôm nay, vì không muốn ông buồn, khó khăn lắm cậu mới quyết định về nhà mình dự tiệc mừng sinh nhật. Thật không ngờ, buổi tiệc lại kết thúc bằng việc đánh nhau với mấy người anh em họ.

Két…

Bỗng nhiên, một âm thanh giòn giã từ phía phòng bếp vọng tới làm gián đoạn dòng suy tư của Giang Sóc Lưu.

Cậu ngẩng mặt nhìn về phía có tiếng động. Bốn bề căn phòng tối đen như mực. Hương thơm lừng từ trong bếp bay ra bỗng chốc khiến tâm trạng u uất của cậu trở nên nhẹ nhõm hơn.

«Ê, Thời Tuân cà chớn, sắp có niềm vui bất ngờ rồi nhé!» Từ trong bếp vẳng ra giọng nói hồ hởi pha chút đắc ý của Lạc Tiểu Liên.

Nghe Lạc Tiểu Liên nói thế, trong đầu Giang Sóc Lưu bỗng lóe lên một ý . Cậu vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, rồi vừa nhoẻn miệng cười vừa liếc mắt nhìn về phía cửa bếp. Sau đó, cậu nhón gót nhẹ nhàng đi nhanh sang chỗ tấm rèm

cửa sổ bên cạnh ghế sô pha và kéo tấm rèm màu xanh che kín người mình…

Thấy trong phòng khách không có chút động tĩnh gì, Lạc Tiểu Liên thò cổ ra khỏi cánh cửa bếp hé mở, nhìn chòng chọc phía phòng khách. Mắt cô đảo như rang lạc khắp một lượt mà chẳng thấy bóng dáng Giang Sóc Lưu đâu cả.

«Í? Sao hắn lại bỗng dưng bốc hơi thế nhỉ? Hắn chạy đi đằng nào vậy trời?… Chẳng lẽ ngồi đợi một mình trong phòng khách lâu quá nên hắn lượn đi chơi chăng?... Hừ… Thật là quá đáng! Uổng công mình tự tay làm món bánh tuyệt hảo cho hắn…’’

Lạc Tiểu Liên hơi cụt hứng, dẩu môi lên. Lúc cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng khách thì mắt đột nhiên sáng rực lên.

«Ủa? Sao bên dưới tấm rèm cửa sổ lại thò ra một mũi dép thế kia? Chẳng lẽ… Hê hê…» Sau khi đã hiểu ra sự tình, Lạc Tiểu Liên bỗng tỏ ra khoái chí. Cô làm như không biết gì, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, cuối cùng ra vẻ buồn rầu, thở dài đánh sượt và nói thật to: «Haizz! Chẳng biết hắn đi đằng nào nữa! Thôi đành để món bánh đó ở trong bếp vậy, mình về trường thôi.»

«Gì cơ?... Có thế thôi mà đã đòi quay về trường? Đối đãi với bạn bè kiểu đó à?» Nghe thấy Lạc Tiểu Liên nói vậy, Giang Sóc Lưu đang nấp sau tấm rèm bỗng chau mày, tay níu chặt lấy tấm rèm. Cậu ghé tai nghe ngóng và phát hiện ra, đúng là trong phòng khách chẳng có động tĩnh gì nữa… Nguy rồi! Chẳng nhẽ cô ấy bỏ đi thật ư?

Nghĩ đến đây, Giang Sóc Lưu không thể kìm lòng được nữa. Cậu vừa gọi toáng lên vừa kéo phắt tấm rèm cửa sang một

bên.

«Tiểu Liên…!»

Nhưng Giang Sóc Lưu không ngờ được rằng, khi cậu kéo tấm rèm ra, trước mắt cậu là căn phòng khách sáng loà, chói cả mắt, chứ không còn tối như hũ nút.

Luồng sáng bất chợt khiến Giang Sóc Lưu giật nảy mình. Khi cậu kịp hoàn hồn thì thứ ánh sáng chói mắt đó lại dần dần dịu đi. Đằng sau luồng sáng đó, xuất hiện bộ mặt đắc ý của Lạc Tiểu Liên!

«Hi hi hi! Chúc mừng sinh nhật Thời Tuân đầu heo nha!» «Í?» Nghe Lạc Tiểu Liên nói thế, Giang Sóc Lưu ngây người

ra. Cậu cúi xuống nhìn luồng sáng vừa nãy, hoá ra là một cây nến đỏ đang cháy sáng được đặt giữa cái khay, còn xung quanh cây nến là mười sáu miếng bánh nướng cũng hình cây nến nốt.

«Đây là…»

«Bánh nướng sinh nhật đấy!» Thấy vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Giang Sóc Lưu, Lạc Tiểu Liên vừa cười vừa từ tốn giải thích, «Bây giờ muộn rồi, các hiệu bánh ga tô đã đóng cửa từ lâu, nên tôi làm giúp cậu mười sáu miếng bánh nướng thay cho bánh ga tô! Có điều… Hê hê hê, món bánh nướng tôi tự làm còn ngon gấp vạn lần bánh ga tô ngoài hàng đấy nha!»

«Bánh nướng sinh nhật?…» Giang Sóc Lưu ngó đăm đăm những miếng bánh trong khay và cứ đờ người ra.

«Phải đấy, phải đấy!» Lạc Tiểu Liên đẩy Giang Sóc Lưu ngồi vào ghế sô pha như thể lùa vịt, «Được rồi, bây giờ cậu ngồi xuống đây cho tôi! Tiếp theo sẽ là bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của cậu do Lạc Tiểu Liên này chủ trì!»

«…»

Giang Sóc Lưu vẫn chưa kịp định thần thì đã bị Lạc Tiểu Liên ấn mạnh ngồi xuống ghế sô pha.

Tiểu Liên nhanh nhẹn đặt cái khay vào giữa bàn uống nước bên cạnh ghế, sau đó cũng ngồi xuống với Sóc Lưu.

«Nào, bây giờ là chín giờ mười sáu phút ba mươi bảy giây, tôi xin tuyên bố, bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của Thời Tuân - học sinh lớp mười trường trung học Tinh Hoa bắt đầu! Để chúc mừng, tiếp theo đây xin mời nhân vật chính của chúng ta cùng tôi hát mừng sinh nhật nào!»

«Hả? Hát ư?… Hát chúc mừng sinh nhật?» Nghe thấy Lạc Tiểu Liên thốt ra những từ mà chính bản thân đã đoạn tuyệt từ lâu, Giang Sóc Lưu giật thót mình. Mặt cậu bỗng cứng đờ, sau đó dần dần chuyển sang màu đỏ lựng.

Cậu quay ngoắt đi và ngượng nghịu lắc đầu, rồi gượng gạo xua tay lia lịa trước Tiểu Liên:

«Đừng… Không cần đâu! Ai chơi trò trẻ con thế bao giờ! Hát mừng sinh nhật… nghe buồn cười lắm!”

“Cậu nói gì cơ? Sinh nhật mà không hát mừng thì còn gọi gì là chúc mừng sinh nhật nữa?» Lạc Tiểu Liên vỗ vai Giang

Sóc Lưu và nói với vẻ đầy hoài nghi, «Cậu mau qua đây hát cùng tôi đi!»

«…»

Câu nói vô cùng chân thành của Lạc Tiểu Liên khiến ánh mắt bối rối ngượng ngập của Giang Sóc Lưu sáng long lanh. Ánh mắt cậu lấp lánh ngập tràn hồi hộp và xúc động. Còn Lạc Tiểu Liên thì rất vô tư thoải mái, cô vỗ tay và bắt đầu hát vang:

“Happy birthday to you! Happy birthday to you!...” Bốp bốp bốp bốp!

Bài hát kết thúc. Lạc Tiểu Liên cười hì hì và ra sức vỗ tay. Nhưng khi thấy Giang Sóc Lưu vẫn cứng đờ như khúc gỗ, quay lưng lại phía mình, cô bèn giơ tay đập mạnh vào người cậu ta và nói to tướng:

“Thời Tuân! Chúc mừng sinh nhật nhé!”

Hà hà hà! Tên này vẫn chỉ ngoảnh mặt nhìn mãi về một hướng… Chẳng lẽ hắn xấu hổ? Hay là cảm động tới mức rớt nước mắt nhỉ? Hê hê hê hê, mình thích nhìn bộ mặt tiu nghỉu của hắn lúc này lắm!

“Đúng là giọng ca… vịt đực!”

Ai ngờ bên tai Lạc Tiểu Liên lại vang tới một câu nói thủng thẳng.

“Cái gì?” Nghe Giang Sóc Lưu nói thế, vẻ mặt tươi rói của Lạc Tiểu Liên bỗng tím bầm lại, miệng cô sắp sửa khè lửa đến

nơi.

Cái tên đáng chết vạn lần này! Nếu hôm nay không phải là sinh nhật hắn thì mình đã cầm chổi nện cho hắn một trận nên thân. Cảm ơn người khác kiểu đó hả? Hừ hừ…

Thôi bỏ qua! Chị Tô Hựu Tuệ đã từng nói: “Đại trượng phu không nên so bì với kẻ tiểu nhân.” Nể tình hắn đang bị thương khắp mình mẩy nên hôm nay mình tạm tha!

Nghĩ đoạn, Lạc Tiểu Liên hít một hơi thật mạnh, ráng sức ghìm nắm đấm đang chuẩn bị vung lên và cố nặn ra một nụ cười thật “dịu dàng”.

“Ờ, hê hê hê hê! Giờ đến lượt cậu nhẩm điều ước trước khi thổi nến đi chứ! Thời Tuân, cậu mau quay mặt lại đây xem nào!”

“Tôi chẳng ước gì cả. Chỉ có tụi con gái si đần mới tin vào cái trò đó thôi!”

“Thời Tuân…” Lạc Tiểu Liên bắt đầu không nhẫn nhịn nổi nữa. Đám mây giông kèm sấm sét cứ lởn vởn trên đầu cô, “Chẳg nhẽ cậu chưa bao giờ nghe truyền thuyết về nó à. Mỗi một cây nến sinh nhật thực ra là một linh hồn, nếu cậu khôg tỏ lòng thành kính với nó thì bất cứ tâm nguyện nào của cậu trong tương lai cũg không thể trở thành hiện thực được đâu!”

Thấy Lạc Tiểu Liên “nghiến răng ken két” thốt ra những lời khuyến cáo cực kì vớ vẩn, Giang Sóc Lưu thản nhiên ngả người dựa vào ghế một cách lười biếng, còn hai tay đan chéo đặt sau gáy, nheo mắt trề môi nhìn Tiểu Liên, trên bộ mặt như hiện lên năm chữ to tướng: “Ai dại gì tin cô!”

“Cậu…”

Lúc này, những đường gân xanh nổi trên trán Lạc Tiểu Liên giật giật liên tục. Cô cố dùng chút kiên nhẫn cuối cùng, nói dứt khoát: “Thời Tuân, cậu cứ nghĩ mà xem, nhẩm một điều ước thì cậu có mất mát gì đâu. So với việc chẳng may bị nguyền rủa thì chi bằng cậu cứ nhẩm điều ước có phải hơn không nào?”

“Ừm, cô nói cũng phải…” Giang Sóc Lưu nhắm mắt nghĩ ngợi một lát, hệt như vị khách sộp bị nhân viên tiếp thị đeo bám và thuyết phục nên đành phải gật đầu cho xong. Cậu ta nhìn chăm chú vào gương mặt căng thẳng của Lạc Tiểu Liên, sau đó lẩm bẩm: “… Nhưng mà này, tuy hôm nay cô đã thể hiện rất tốt nhưng không phải vì vậy mà tôi sẽ huỷ bỏ bản thoả thuận A Lộc đâu nhé. Cô đừng tưởng thiếu gia đây sẽ cảm động vì một bài hát mừng sinh nhật dở ẹc như thế! Chiêu đó của cô chẳng có tác dụng gì với tôi đâu!”

“Gì cơ? Cậu là đồ tiểu nhân! Chết quách đi cho rồi!”

Giang Sóc Lưu vừa dứt lời thì một tiếng hét như xé vải đập vào tai. Cậu thấy Lạc Tiểu Liên giơ nắm đấm chĩa về phía mặt mình, toàn thân cô ta bừng bừng lửa giận, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu ngay lập tức.

“Oái! Cô… cô định làm gì thế hả?” Giang Sóc Lưu chợt bừng tỉnh, co rúm người trên ghế sô pha.

“Thời Tuân, cậu đừng có mà lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nhé!” Lạc Tiểu Liên tức giận đưa tay chống nạnh, hét vào mặt Giang Sóc Lưu.

“Chẳng phải cô làm việc gì cũng đều có ý đồ riêng hay sao… À không, tôi xin sửa lại một chút… là đều có mục đích riêng! Tôi chỉ… chỉ nghĩ rằng…” Giang Sóc Lưu hơi khựng lại, hắn ta ngập ngừng như để thăm dò vì chỉ sợ gói bộc phá này sẽ nổ tung bất cứ khi nào.

“Hừ! Nghĩ cái khỉ mốc ấy! Đừng có tự cho mình lúc nào cũng đúng nhé!” Lạc Tiểu Liên đứng thẳng dậy, đầu ngẩng cao một góc bốn mươi lăm độ, “Đúng vậy! Đúng là tôi làm gì cũng đều có mục đích, nhưng tuyệt đối không phải xấu xa như cậu nghĩ! Mục đích của tôi hôm nay là tổ chức một buổi sinh nhật vui vẻ cho tên khốn Thời Tuân! Cậu đã nghe rõ chưa hả?”

Sao hắn lại nghĩ xấu về mình như thế nhỉ? Grừ! Tức chết đi được! Nếu cứ tiếp tục thế này, không biết mình có thọ được tới sinh nhật lần thứ mười sáu nữa không đây!

Lạc Tiểu Liên đang tức tối tự nhủ, bỗng thấy Giang Sóc Lưu cứ nhìn mình chằm chặp như thể nhìn quái vật hiện hình. Tên khốn này, sao hắn cứ nhìn mình chòng chọc thế nhỉ?

Lạc Tiểu Liên đang định phản ứng lại, ai ngờ Giang Sóc Lưu đã nhắm tịt mắt, hai tay chắp vào nhau, động tác trông có vẻ hơi ngượng ngùng và bắt đầu nhẩm điều ước trước khi thổi nến. Một lát sau, hắn ta mở mắt ra, buông thõng hai tay, rồi thổi tắt phụt tất cả các ngọn nến.

Giang Sóc Lưu quay lại nhìn Lạc Tiểu Liên, vừa nháy mắt vừa mỉm cười:

“Tôi đã nhẩm xong điều ước rồi. Tiểu Liên này, sao cô lại muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi thế?”

“Vì sao hả?... Thời Tuân à, vì cậu là một người rất quan trọng với tôi chứ sao!” Thấy Thời Tuân coi như đã hoàn thành các nghi thức cần thiết của buổi sinh nhật, Lạc Tiểu Liên dẩu môi lên đáp lại, gương mặt tươi rói của cô sáng bừng lên.

“Người rất quan trọng ư…”

Giang Sóc Lưu bỗng ngây người ra. Cậu cảm thấy tim mình như đang thổn thức. Từ nhỏ tới giờ, cậu chỉ là một Giang Sóc Lưu luôn bị họ hàng thân thích ghét bỏ xa lánh, là Giang Sóc Lưu được ông nội yêu thương chiều chuộng hết mực, là Giang Sóc Lưu đỉnh của những thiên tài luôn đứng trên cao… Nhưng chưa bao giờ có người nào nói với cậu rằng: “Cậu là người rất quan trọng đối với tôi…”

Sóc Lưu ngẩng mặt lên và lại nhìn chằm chằm Lạc Tiểu Liên trước mắt, trong đầu cậu cứ vẩn vơ câu nói ấy. Ánh mắt cậu lộ rõ tâm trạng phức tạp mà Lạc Tiểu Liên chưa từng thấy bao giờ. Đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao lúc này càng long lanh như phủ một lớp sương mai khiến cho người ta không thể nhìn thấu. Nhưng khoé miệng kia hình như lại hơi nhếch lên mỉm cười, giống như vầng trăng chợt ló ra khỏi đám mây vậy.

“Ồ được đấy, vậy quà sinh nhật của tôi đâu?” “Quà sinh nhật á?”

Lạc Tiểu Liên chợt ngớ người ra. Cái tên này lại định giở trò gì vậy? Vừa nãy hắn còn nhìn mình với vẻ mặt đầy xúc động, thế mà bây giờ lại quay sang đòi quà là sao? Cô nhón tay lấy một miếng bánh hình cây nến trong cái khay và giơ lên trước mặt hắn, “Đây… chính là quà sinh nhật tôi tặng cho cậu đấy!”

“Thứ này không tính.” Giang Sóc Lưu vừa cười khì khì vừa liếc nhìn Lạc Tiểu Liên. Liền sau đó, cậu đưa tay cầm lấy miếng bánh và nhét luôn vào miệng nhai rôm rốp một cách ngon lành. Khuôn mặt điển trai ghé lại gần Lạc Tiểu Liên, “Hôm nay là sinh nhật của chủ nhân, làm A Lộc thì chuẩn bị món điểm tâm sinh nhật cho tôi là chuyện đương nhiên! Giờ cô phải tặng tôi một món quà khác nữa!”

“Thế… cậu còn muốn thêm gì đây?” Đồ tồi, cứ tưởng mình đẹp trai là hay ho lắm hả?” Hắn xáp lại quá gần thế này làm cho tim mình đập loạn xạ. Lạc Tiểu Liên bị ánh mắt đầy uy hϊếp của Giang Sóc Lưu chèn ép tới mức cứ giật lùi về phía sau. Cô rụt rè hỏi lại với vẻ ấm ức khó chịu.

“…” Giang Sóc Lưu nhìn Lạc Tiểu Liên rồi nghĩ ngợi giây lát. Bỗng cậu ta ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “A, tôi nghĩ ra rồi.” “Í? Là… là gì thế?” Lạc Tiểu Liên trợn tròn mắt hỏi lại với vẻ nghi ngờ.

“… Cô nhắm mắt lại trước đã.” Giang Sóc Lưu cười cười như cố làm ra vẻ thần bí. “Nhắm mắt lại?”

Nghe thấy thế, Lạc Tiểu Liên chần chừ suy nghĩ trong giây lát, nhưng rồi cô cũng bán tin bán nghi nhắm mắt lại.

Chẳng hiểu tên này định chơi trò gì đây. Hừ! Dù cho hắn làm gì thì mình cũng chẳng sợ! Muốn kiểu gì chiều kiểu ấy luôn!

“Xong rồi, tôi đã nhắm mắt! Cậu mau nói đi!”

Giang Sóc Lưu mở to mắt, thấy Lạc Tiểu Liên đang ở gần mình trong gang tấc. Ánh đèn màu cam của chiếc đèn cây chiếu lên khuôn mặt thuần khiết và tràn đầy sức sống của Tiểu Liên. Khiến nó sáng ngời lấp lánh và đẹp tựa một đoá hoa mới nở sớm mai. Tuy chưa toả hương thơm làm mê đắm lòng người nhưng lại trong sáng thanh khiết, khiến ánh mắt cậu cũng trở nên dịu dàng ấm áp hơn.

Giang Sóc Lưu từ từ đưa tay ra khẽ chạm vào chiếc cằm nhỏ xinh của Lạc Tiểu Liên. Cảm giác hơi run rẩy của cô như làm tăng thêm sức mạnh cho bàn tay tham lam kia. Tiếp đó, khuôn mặt điển trai của cậu nhích lại gần Lạc Tiểu Liên từng chút một, gần hơn nữa cho đến khi kề sát vào cái miệng xinh xắn như đoá anh đào. Rồi cậu khẽ khàng chạm vào đôi môi của Lạc Tiểu Liên…

Trong nháy mắt, một làn hương e ấp như cơn gió nhẹ thổi qua làm mặt hồ gợn sóng, thổi vào căn phòng tĩnh lặng chìm trong ánh đèn dịu nhẹ…

Cho tới khi Giang Sóc Lưu nhè nhẹ buông tay, đôi mắt lấp lánh như ánh sao ấy vẫn nhìn Lạc Tiểu Liên không chớp mắt. Tiểu Liên dường như chưa kịp hoàn hồn, chỉ sửng sốt trợn tròn mắt lên nhìn Giang Sóc Lưu mãi không thôi, đôi má cô ửng hồng như ráng chiều. Cơn bực tức và bối rối khiến người cô sắp nổ tung. Thế nhưng khi bị ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu của Giang Sóc Lưu chiếu tới, nỗi tức giận ấy bỗng dưng ách lại trong cổ họng. Cuối cùng, cô đành gắng gượng nhìn đáp trả hắn, nhưng tim cứ đập thùm thụp liên hồi trong l*иg ngực.

Mình… mình và Thời Tuân vừa “mi” nhau sao?

Đây là nụ hôn đầu đời đáng trân trọng nhất ư? Không, không, không đời nào! Đấy không tính là hôn, chỉ là sơ suất nên chạm môi thôi! Chỉ là không may! Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn! Khi người ta hôn nhau thì phải ở một nơi lãng mạn nhất với người mình yêu chứ.

Một giây… Hai giây… Ba giây trôi qua…

Lạc Tiểu Liên vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng người và cứng đờ chẳng khác gì một pho tượng thạch cao. Giang Sóc Lưu nhìn Lạc Tiểu Liên dò xét từ đầu đến chân một lát rồi đưa tay huơ huơ trước mặt cô… Chẳng có phản ứng gì cả! Cuối cùng, Giang Sóc Lưu không thể kiên nhẫn chờ thêm được nữa:

“Ê! Bé Củ Lạc! Có gì ghê gớm lắm đâu. Ê! Sao bé không có phản ứng gì vậy? Đó chẳng phải một nụ hôn sao?”

«…» Lạc Tiểu Liên từ từ giơ ngón tay cứng như rô bốt bị gỉ sét lên rồi chỉ thẳng vào mặt Giang Sóc Lưu lắp bắp,

«Cậu…»

«Sao thế? Lẽ nào là nụ hôn đầu của bé? Hơ hơ hơ!»

Sắc mặt Lạc Tiểu Liên bỗng trắng bệch, ngón tay cô run rẩy. Lạc Tiểu Liên, mày còn đứng ngây ra đó làm gì thế? Mày phải xông tới nện cho cái tên mặt người dạ thú kia một trận nhừ tử chứ! Sao mày lại vô dụng thế, chẳng thốt ra nổi một lời nào? Mày phải nổi điên lên chứ! Chính vì tên khốn này mà mày đã bị cướp mất nụ hôn đầu một cách lãng xẹt!

Đúng lúc Lạc Tiểu Liên đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Giang Sóc Lưu lại hơi cúi đầu xuống, tay trái khẽ đưa lên vuốt vuốt tóc, giọng nói huênh hoang ban nãy bỗng trầm hẳn xuống:

“Tôi cũng không biết vì sao mình lại làm vậy… Chỉ có điều… vừa rồi… hình như… tôi hơi thích em!”

… Hình như tôi… hơi thích em?… Uỳnh!

Một cơn gió bỗng thổi tới tạt tung cánh cửa. Tấm rèm dài lượt thượt tung bay như sóng lượn xung quanh họ, những hạt mưa mát lạnh phía bên ngoài cửa sổ rơi xuống cánh tay Lạc Tiểu Liên, nhưng dường như cô không cảm thấy gì hết. Cô

đứng nguyên bất động như một pho tượng, chỉ trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Giang Sóc Lưu. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì…

«Đề nghị các em đọc trước đoạn tiếng Anh này một lượt, lát nữa cô sẽ đặt câu hỏi cho các em.»

Buổi sáng thứ hai đầu tuần, trong lớp 10A 1 trường trung học Đức Nhã, cô giáo tiếng Anh đang đứng trên bục giảng, quay lưng lại tấm bảng đen dày đặc chữ khiến người ta hoa cả mắt.

Cô giáo vừa dứt lời, đám học sinh nề nếp chăm ngoan đồng loạt cúi xuống chăm chú đọc bài khoá.

Lạc Tiểu Liên nhìn vào cuốn sách giáo khoa tiếng Anh. Những kí tự dày đặc trong đó hình như đã biến thành những con giun ngoằn ngoèo liên tục động đậy. Đầu óc cô đầy ắp những sợi dây rối tung cuộn thành một mớ bòng bong.

“Tôi cũng không biết vì sao mình lại làm vậy… Chỉ có điều… vừa rồi… hình như… tôi hơi thích em!”



Lời nói của Giang Sóc Lưu với cô tối hôm qua cũng giống hệt một loạt những kí tự phức tạp này vậy. Chúng khiến cho Lạc Tiểu Liên cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Thích ư? Tên đó nói là thích mình ư? Nhưng mà… Làm gì có chuyện đó nhỉ? Hắn suốt ngày chỉ biết bày trò đùa cợt mình thôi! Nhất định là hắn điên rồi! Đúng rồi! Những lời hắn nói tối qua biết đâu chỉ là để chọc mình cho vui thôi. Hừ! Đồ khốn! Việc này mà hắn cũng có thể đem ra làm trò đùa được sao!

Nghĩ đến đây, trong đầu Lạc Tiểu Liên như có ngọn lửa mới châm từ bó đuốc, bốc cháy ngùn ngụt! Nhưng mà… không hiểu sao, khuôn mặt của tên đó lại cứ lởn vởn liên tục trong óc cô, cảm giác khe khẽ chạm vào môi cô dường như vẫn còn đó…

Á á á á! Sao lại thế được! Sao mình lại nghĩ tới nụ hôn đó chứ! Thật mất mặt quá đi mất! Mình… mình nhất định đã bị tên khốn đó làm cho đầu óc lú lẫn mất rồi! Đừng hòng… đừng hòng mình tha thứ cho hắn!

«Nào… Em Lạc Tiểu Liên, em hãy dịch đoạn tiếng Anh vừa rồi nhé.»

Bính boong!

Lạc Tiểu Liên đang mải đắm chìm trong ảo tưởng sôi sục «nợ máu phải trả bằng máu» với Giang Sóc Lưu thì đột nhiên nghe thấy tiếng cô giáo gọi tên mình. Cô giật bắn cả người.

Chết rồi! Vừa nãy mình cứ mải nghĩ tới chuyện tên cà chớn đó nên không nghe cô giảng. Không được để cô giáo có ấn tượng xấu về mình. Chị Tô Hựu Tuệ từng nói, việc tốt hay xấu đều có thể «nước chảy đá mòn» cơ mà!

Nghĩ thế, một giọt mồ hôi lạnh toát chạy dọc sống lưng Lạc Tiểu Liên. Cô từ từ đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt lấm lét nhìn ngó xung quanh.

«E hèm, e hèm...»

Đột nhiên, dãy bàn phía trên có ai đó húng hắng giọng khiến Lạc Tiểu Liên giật nảy mình. Cô nhìn lên thì thấy Thẩm Tuyết Trì đang dựng đứng quyển sách giáo khoa trong tay lên, ngón tay chỉ vào đoạn tiếng Anh trên cùng trang sách.

Mắt Lạc Tiểu Liên chợt sáng bừng. Tiểu Liên cầm sách lên, đưa mắt quét qua một lượt đoạn văn dài đó rồi bắt đầu dịch rành rọt từng tiếng.

«Ý của đoạn văn này là…»

«Phù… Thoát hiểm trong gang tấc!» Khi tiếng chuông tan học vang lên, Lạc Tiểu Liên mới thở phào một cái. Rồi như thể một người không xương, cô nằm bò trên bàn học, «Tuyết Trì à, cảm ơn cậu nhé. May mà lúc ấy cậu nhắc tôi đoạn văn cần dịch, không thì tôi đã bị cô giáo tiếng Anh bắt chép phạt rồi!»

«Ờ!» Thẩm Tuyết Trì ngồi ngay phía trước Lạc Tiểu Liên, tay giơ chiếc DV ghi lại vẻ mặt ngơ ngơ như bò đội nón của Lạc Tiểu Liên lúc đó, miệng lẩm bẩm hỏi, «Tối hôm thứ sáu vừa rồi cậu vui lắm đúng không?»

«Vui… vui á? Cậu đừng có đùa chứ!» Chợt nghĩ tới nụ hôn bất ngờ với Giang Sóc Lưu hôm đó, khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Tiểu Liên đã bán đứng cô. Một tay cô ôm lấy má, mặt thì quay ngoắt sang một bên.

«Mặt đỏ rồi kìa.» Thẩm Tuyết Trì vừa nói rành rọt từng tiếng, vừa hướng ống kính về phía Lạc Tiểu Liên.

«Á! Đó là vì… vì…» Đột nhiên cô không biết nên giải thích ra sao. Lạc Tiểu Liên thận trọng nheo mắt nhìn Thẩm Tuyết Trì, hơi do dự hỏi, «Tuyết Trì này… Tôi hỏi cậu nhé, nếu như một tên suốt ngày đùa cợt chọc ghẹo cậu lại bỗng dưng nói thích cậu… Liệu hắn có nói thật lòng không?»

«Thật đấy.»

Thẩm Tuyết Trì viết rõ ràng lên vở nháp của Lạc Tiểu Liên hai từ ấy, sau đó giơ ra trước mặt Tiểu Liên.

«Nhưng mà…» Lạc Tiểu Liên lại tiếp tục hỏi, «Tôi tưởng ghét người ta thì mới cố tình đùa cợt người ta chứ nhỉ…»

«Ghét» chính là mảnh đất để gieo trồng «thích» mà!

Nhìn những nét chữ nắn nót của Thẩm Tuyết Trì trên vở nháp, Lạc Tiểu Liên ngây cả người, sau đó cô cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ.

«Ghét»… chính là mảnh đất để gieo trồng «thích» ư? Nhưng mà cái tên Thời Tuân đó…

«Tiểu Liên ơi! Tiểu Liên ơi! Không hay rồi!»

Lúc Lạc Tiểu Liên mải suy nghĩ mấy câu chữ khó hiểu của Thẩm Tuyết Trì thì phía cửa lớp học bỗng có tiếng gọi thất thanh đầy lo lắng của Trương Hinh Như.

«Hinh Như à, có chuyện gì thế?» Thấy sắc mặt của Trương Hinh Như trắng bệch, chạy hớt hải về chỗ ngồi của mình, Lạc Tiểu Liên ngẩng mặt lên hỏi.

«Việc này…» Trương Hinh Như liếc nhìn xung quanh thì thấy mấy đứa bạn học đang tò mò nhìn mình. Cô do dự vài giây, sau đó nhăn mặt tóm lấy cánh tay của Lạc Tiểu Liên, rồi sốt ruột giục, «Tiểu Liên à, cậu đừng hỏi gì nhiều! A, Tuyết Trì, cậu cũng lại đây đi! Có thêm cậu thì chúng mình sẽ có cách giải quyết nhanh hơn!»

«Í? Rốt cuộc là chuyện gì thế?» Lạc Tiểu Liên lẩm bẩm. Cô và Thẩm Tuyết Trì cùng đưa mắt nhìn nhau với vẻ ngờ vực. Trương Hinh Như thì cứ giãy nảy lên như phải bỏng, chẳng nói thêm gì đã kéo tay bạn mình chạy như bay ra khỏi lớp học.

«Gì cơ? Sao lại có người mặt dày thế nhỉ? Lại còn post cả lời tỏ tình của mình lên diễn đàn của trường nữa chứ!»

«Chắc thấy tỏ tình kiểu đó mới đủ độ hot đấy mà! Làm thế chàng càng cảm động chứ sao! He he he!»

«Bó tay luôn! Không ngờ loại người này mà cũng là học sinh trường mình! Mất mặt quá đi mất!»

«Tiểu Liên! Mau lại đây! Xem diễn đàn của trường này!» Lúc này, một tiếng gọi to khiến đám nữ sinh tò mò quay sang nhìn. Khi trông thấy Lạc Tiểu Liên đang hoảng hốt đứng ở cửa phòng vi tính, những khuôn mặt tím bầm của đám nữ sinh đó trong nháy mắt càng trở nên hắc ám và khủng bố như phù thủy mới từ địa ngục chui lên.

Lạc Tiểu Liên thấy đám nữ sinh thi nhau ném những cái nhìn hằn học về phía mình, toàn thân cô bỗng run bắn lên, hàng loạt dấu hỏi hiện lên trong đầu. Cô theo sát sau lưng Trương Hinh Như và Thẩm Tuyết Trì tới trước một màn hình vi tính.

«Tiểu Liên ơi, đây này…» Bàn tay của Trương Hinh Như hơi run run khi nhấp chuột vào một topic trên diễn đàn trường Đức Nhã.

Khi nhìn rõ tiêu đề của topic đó, Lạc Tiểu Liên bỗng đứng nghệt mặt tại chỗ.

Lời tỏ tình hot nhất trường Đức Nhã của Lạc Tiểu Liên lớp 10A1 dành cho hoàng tử tường vi xanh Hàn Thu Dạ!

Còn ngay bên dưới tiêu đề là một file ghi âm đính kèm.

Thế này… là thế nào? Đoạn ghi âm lời tỏ tình của cô dành cho Hàn Thu Dạ… Chẳng lẽ đó là đoạn ghi âm trong điện thoại của Thời Tuân hôm đó… Nhưng làm gì có chuyện đó chứ… Chẳng phải hắn nói là đã xoá đi rồi cơ mà…

Lạc Tiểu Liên đột nhiên bừng tỉnh. Cô quáng quàng chộp lấy chiếc tai nghe để trước máy tính đeo luôn vào tai mình.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc trong đoạn băng ghi âm, sắc mặt cô trắng bệch ra…