Lúc này Lạc Chỉ mới thở hồng hộc như thể nín thở đã lâu.
Sau đó, màn hình lớn trong phòng tuyên bố thắng thua, ánh sáng trên cơ giáp của Vân Phi cũng tối sầm, sau một lát, cửa cơ giáp của hắn mở ra, Vân Phi ngồi gắng gượng trên ghế mát xa, vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước.
“Xin lỗi.” Hắn nói, “Vừa rồi cậu tấn công khoang cơ giáp nên tôi mới phải làm như thế, dẫu sao thì thành tích của tôi vẫn luôn kém nên tôi mới bắt chước cậu.”
Rõ ràng là gương mặt xinh đẹp kia ôn hòa dịu dàng như thường, nhưng khi Lạc Chỉ nhìn hắn, gã có cảm giác khác hẳn.
Mồ hôi lạnh liên tục rịn ra trong lòng bàn tay gã, cảm giác gần sát với cái chết lúc nãy khiến gã không thể hoàn hồn.
Gã nghe thấy Vân Phi kinh ngạc nói, “Lạc Chỉ, hình như cậu không khỏe à? Chẳng lẽ đây không phải là tỉ thí bình thường sao? Hay là…”
Hắn mỉm cười, “Trong học viện không cho phép tấn công khoang cơ giáp đâu nhỉ?”
Lạc Chỉ trợn mắt.
Không ngoài dự đoán!
Gã không biết câu đầu tiên của Vân Phi là thật hay giả, vì giọng điệu của hắn quá nhẹ nhàng hiền lành, nhưng câu nói này khiến gã hiểu được Vân Phi thật sự đang cảnh cáo gã!
Trong nháy mắt, cảm giác nhục nhã cùng với cơn phẫn nộ tột cùng khiến gã quên đi nỗi sợ lúc nãy, gã siết chặt nắm tay.
Làm sao gã thua một tên vô dụng được! Sao gã có thể thua được!
Vân Phi nhìn vẻ mặt tức tối không cam lòng của gã, hắn ngồi dựa vào ghế, chầm chậm nói, “Từ trước tới nay thành tích của tôi không tốt, chỉ có thể nhìn hồ lô vẽ gáo, cậu làm sao thì tôi cũng làm như thế, nếu giáo viên biết, không biết chúng ta có bị phạt hay không?”
Vừa nói hắn vừa nhếch môi cười nhạt.
Lạc Chỉ cũng nuốt cơ tức vào bụng.
Trong học viện tuyệt đối không cho phép tấn công khoang cơ giáp, nếu cố ý tấn công khoang cơ giáp sẽ gây ra những chuyện không lường trước, ví dụ như là tổn hại tinh thần lực của học sinh, mà vết thương này rất khó chữa.
Học viện cho phép các học sinh cạnh tranh với nhau nhưng không thể uy hϊếp ác ý.
Tất nhiên có lẽ người có gia thế như Thiều Sơ còn có thể giải quyết được, chứ Lạc Chỉ thì không có bản lĩnh đó.
Còn Vân Phi, chính hắn đã nói là “thành tích của hắn không giỏi, chỉ biết nhìn hồ lô vẽ gáo”.
Đúng là thế, một học sinh luôn đứng cuối lớp thực hành cơ giáp như Vân Phi mà tấn công khoang cơ giáp là chuyện không thể trách được.
Vân Phi chầm chậm đứng dậy, hắn đi ra khỏi khoang cơ giáp, giương mắt nhìn thời gian trên màn hình lớn rồi nói, “Tan học.”
Hắn khẽ gật đầu với Lạc Chỉ, “Cảm ơn bạn Lạc Chỉ đã cùng luyện tập với tôi trong trong buổi học hôm nay.
Rõ ràng là câu nói bình thản cùng cực nhưng lại là sỉ nhục cực độ với Lạc Chỉ. Gã không thể hiểu được tại sao tên vô dụng này có thể đánh thắng mình, tại sao? Vân Phi còn dám uy hϊếp gã…
Đây thật sự là một ên Alpha vô dụng so? Thật sự là Alpha yếu đuối như Omega sao? Lạc Chỉ sững sờ nhìn bóng lưng Vân Phi dần khuất đi, gã không tài nào tin nổi.
Trong lúc này, các học sinh bên ngoài cũng tan lớp.
Vân Phi tìm được áo khoác được giắt trên giá, rồi lấy sách giáo khoa trong tủ đồ, cuối cùng hắn mới đi.
Trước khi hắn đi, Dã Thần Phái bước tới, nhìn gương mặt tái nhợt của Vân Phi, Dã Thần Phái lẳng lặng đưa cho hắn vài liều thuốc rồi xoa đầu học sinh này, chỉ im lặng đưa hắn đi mà không nói gì.