*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Minh lùi nửa bước về phía hành lang, để tránh bị Diệp Quyết chạy tới va phải, đốt ngón tay trỏ gã ấn vào gọng kính đẩy nhẹ lên, mỉm cười chờ đối phương lên tiếng trước.
Diệp Quyết dừng lại đúng lúc trước mặt gã, mái tóc vàng bồng bềnh theo động tác của anh mà run lên vài cái, giống hệt như một bé thú nhỏ lông xù, giọng điệu không giấu được vẻ kinh ngạc: "Anh ơi, anh đến vào sáng nay sao? Anh có mệt hay không? Mẹ đã bảo anh mang cho em những gì thế?"
Không chào hỏi nhiều, Diệp Quyết vươn tay về phía trước và đi thẳng vào chủ đề. Rõ ràng là anh đã sẵn sàng nhận quà sau khi nói chuyện với gia đình ngày hôm qua.
Bạch Minh cảm nhận được sự chào hỏi qua loa của Diệp Quyết, có chút không vui nhướng mày, nhưng nụ cười trong mắt gã càng đậm hơn, gã nhìn đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của Diệp Quyết trong vài giây, vẫn bị đánh bại.
Gã móc chiếc túi giấy đáy trắng có hoa được đóng gói tinh xảo vào ngón tay của Diệp Quyết, vò đầu đối phương một cách không mấy dịu dàng: "Cảm ơn vì đã lấy lệ quan tâm, anh không mệt."
Diệp Quyết tự biết mình sai, chột dạ đẩy đẩy mắt kính, nhe răng cười rạng rỡ lịch sự nhất với Bạch Minh, nỗ lực đυ.c nước béo cò(*): "Không phải lấy lệ, mà là chân thành."
* 浑水摸鱼 (đυ.c nước béo cò): Câu cá trong vùng nước gặp khó khăn là một thành ngữ Trung Quốc, xuất phát đầu tiên từ "Ba mươi sáu chiến lược".
Ý nghĩa ban đầu của thành ngữ là trước tiên khuấy nước trong ao lên, để cá bị choáng váng trong nước bùn, sau đó nhân cơ hội bắt cá mà không tốn nhiều công sức; trong tiếng Trung Quốc hiện đại, nó có nghĩa là đầu tiên tạo ra sự hỗn loạn trong kẻ thù hoặc đối thủ, sau đó lợi dụng sự hỗn loạn để đạt được lợi ích, nó thường được sử dụng như một vị ngữ hoặc thuộc tính trong một câu
Anh không thể chờ đợi để nhìn vào những thứ trong túi ngay tại chỗ, một mặt hỏi: "Anh ơi, tại sao em nhớ rằng anh không quay lại cho đến khi dự án bên đó hoàn thành vào giữa năm, chẳng lẽ là hoàn thành trước thời hạn?"
Bạch Minh rút tay về, thậm chí còn có chút cố nén nụ cười, giọng nói ấm áp ôn hòa như khí chất riêng độc nhất vô nhị của gã: "Ừm, đã xảy ra chuyện."
Nghe nói vậy, Diệp Quyết vội vàng ngẩng đầu, hơi nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: "Liệu pháp mới không suôn sẻ sao?"
Bạch Minh so với anh lớn hơn năm tuổi, đã tốt nghiệp ra trường sớm và đã đi làm được hai năm, về cơ bản là đảm nhận các vụ án đặc biệt để tích lũy kinh nghiệm, nếu nhận được lời mời cũng sẽ hợp tác với một số viện nghiên cứu lớn để tham gia thiết kế và xúc tiến một số dự án thực tế
Dự án này Bạch Minh đã đề cập với anh vào dịp Tết Nguyên đán, sơ lược là một cải tiến của phương pháp giải mẫn cảm có hệ thống, mặc dù Diệp Quyết cũng không rõ sẽ vận hành như nào, nhưng theo những gì tình huống xảy ra mà anh biết, hẳn là sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng mới phải.
Ít nhất rằng nó không nên ngưng lại đột ngột như vậy.
Bạch Minh Bạch Minh yên lặng nhìn anh vài giây, lại khôi phục dáng vẻ tao nhã mỉm cười không nói gì, lắc đầu nói: "Không hẳn."
Ngay khi Diệp Quyết muốn tiếp tục hỏi thêm chi tiết, Bạch Minh lấy ra một vài tấm vé được in tinh xảo từ trong túi áo gió, dùng ngón tay gõ nhẹ vào môi hai lần: "Anh đã ký thỏa thuận giữ bí mật, vì vậy đừng hỏi nữa."
"Cái này cho em, hình như là lễ hội âm nhạc vào tháng 5, hôm nay đồng nghiệp tặng cho anh, nhưng anh lại không thể đi, vừa vặn em có thể mời bạn bè đi chơi cùng."
Cùng là người làm nghề có liên quan, Diệp Quyết tất nhiên hiểu tầm quan trọng của việc ký thỏa thuận giữ bí mật, ngay lập tức kiềm chế sự tò mò của mình và ngừng hỏi.
Anh nhận lấy tấm vé từ tay Bạch Minh, tự nhiên thuận theo bước xuống bậc thang: "Không phải nói năm nay tạm thời không nhận án đặc biệt sao? Sao bận rộn đến mức không có thời gian để tham gia cuộc vui?"
"Xem như trong cái rủi có cái may(*) đi." Bạch Minh thở dài, sau đó tiếp tục nói: "Mặc dù đã xảy ra một chút chuyện, nhưng anh may mắn gặp được một nhà đầu tư quan tâm đến hướng nghiên cứu của anh, dự định lần này trở về là để thành lập một phòng làm việc riêng, chờ em tốt nghiệp ——"
* 因祸得福 (nhân họa đắc phúc): một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là biến điều xấu thành điều tốt.
Không đợi gã nói xong, tiếng chuông điện thoại liền vang lên có chút chói tai, chỉ nghe Bạch Minh "Chậc" một tiếng, hiển nhiên là hối hận mình quên tắt tiếng điện thoại.
Nhưng khi gã nhìn thấy ghi chú trên màn hình, khuôn mặt gã thay đổi ngay lập tức. Gã chỉ vội vàng nói "Có việc gì thì liên hệ với anh" với Diệp Quyết, rồi vội vàng rời đi, thậm chí còn quên nói lời tạm biệt.
Ngược lại Diệp Quyết không quá để ý việc này, dù sao thì mối quan hệ giữa hai người họ đã quá quen thuộc, là loại mà không nghĩ sẽ tìm ra được lý do gì để làm chuyện bé xé ra to cả.
Lúc trước Bạch Minh từng là học trò yêu thích của cha anh, với lại đối phương còn là một du học sinh, nên Diệp Triển Vân sẽ đặc biệt săn sóc một ít, thậm chí còn đưa Bạch Minh về nhà mỗi tuần để ăn cơm nhà.
Lần đầu tiên gặp đối phương, Diệp Quyết vẫn còn là một cậu học sinh trung học ngỗ ngược, không ít lần bị cha mình đem ra so sánh với cậu học trò thân yêu có hào quang "con nhà người ta" và bắt đầu phê bình anh.
Ban đầu Diệp Quyết còn không chịu thua, đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ đến lớn đã đến kì phản nghịch, khi đó phiên bản tuổi nhỏ của bé máu lai rất khó để điều chỉnh cảm xúc của mình một cách độc lập chính xác, không thể tránh khỏi nảy sinh một vài cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được đối với anh trai giống cha mình hơn đều là người da vàng.
Mãi cho đến khi Bạch Minh phản đối trừng trị mấy lời giễu cợt mới kết thúc, lúc này Tiểu Diệp Quyết mới ngừng lại, cũng thử cùng người anh trai dần dần trở thành thành viên gia đình không chung máu mủ này bắt tay giảng hòa.
Nhưng ngay sau khi đã dần quen thuộc, coi Bạch Minh như một người anh trai cùng nhà, đối phương lại đột nhiên biến mất hơn một năm không nói một lời, chờ đến khi xuất hiện lại lần nữa, không biết vì lý do gì mà chuyên ngành từ y khoa lâm sàng chuyển sang khoa tâm lý học.
Sau đó anh phát hiện, thái độ của Diệp Triển Vân đối với Bạch Minh cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, thậm chí khi đối phương đến nhà gặp mặt thăm hỏi thì lấy đủ loại lý do để trốn ra ngoài, cũng may Bạch Minh không cảm thấy xấu hổ, vậy nên chưa bao giờ để ở trong lòng.
Sau khi gặp lại Bạch Minh dường như không thay đổi nhiều, nhưng tính cách lại càng ôn hòa hơn, ngay cả khi đối mặt với thiếu niên Diệp Quyết lên trung học bắt đầu có tính cách ác nghiệt hay đùa thì cũng vẫn như cũ giải quyết một cách dễ dàng.
Nhưng Diệp Quyết, trời sinh vốn nhạy cảm hơn so với nhận biết cảm xúc, luôn cảm thấy đối phương trên người thiếu một chút hơi người, không hiểu sao có một tầng bóng đen bao phủ che lấp mà anh không thể hiểu được.
Thiếu niên từng xoa đầu Diệp Quyết ở nơi không có ai để khiến anh bình tĩnh lại, hay nắm cổ áo anh quát "Thằng nhóc xấu" dường như đã hoàn toàn trở thành một người trưởng thành đủ tiêu chuẩn.
Khiến cho người ta không bao giờ có thể quen được, nhưng lại không thể moi ra khuyết điểm.
Diệp Quyết cũng đã từng cố gắng nói mát với Diệp Triển Vân, nhưng kết quả là cha anh lại nổi giận rồi rơi vào trầm mặc mà cụt hứng bỏ về, như thể Bạch Minh đã làm chuyện ác tày trời gì, mà khiến cho cha tựa như triệt để thương tâm......
"Thầy Diệp, thầy Diệp ơi!"
Giọng nói của quản lý thư viện mang Diệp Quyết từ trong ký ức trở về hiện thực, Diệp Quyết vội vàng nhét tấm vé được Bạch Minh cho ngày hôm kia vào ngăn kéo, nở một nụ cười thương mại tiêu chuẩn: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ đang suy nghĩ một chút chuyện."
Thím Trương xua tay ra hiệu anh không cần để ý: "Tôi để tư liệu cậu muốn ở đây cho cậu, lát nữa xem có thiếu gì hay không, tôi cũng mới tới đây, chưa rành lắm, nếu cần thì gọi điện, tôi sẽ mang lại đây."
"Vậy thì làm phiền dì quá, thiếu cái gì tôi có thể tự mình đi tìm là được, nhân tiện cũng có thể được trò chuyện với dì xinh đẹp." Diệp Quyết mỉm cười chân thành, vừa nói chuyện, vừa lấy một hộp bánh quy mà anh tự tay làm từ giỏ đồ ăn nhẹ đã được chuẩn bị và đưa cho đối phương.
Diệp Quyết luôn rất được lòng những người lớn tuổi vì cách cư xử tốt của mình, sau khi trở về Trung Quốc, với khuôn mặt da trắng ưu tú tinh xảo được thừa hưởng từ mẹ khiến kỹ năng bị động này càng làm mọi việc trở nên thuận lợi.
Các giảng viên và nhân viên đều phải đến thư viện để chấm công vào buổi sáng, mà Diệp Quyết bởi vì dùng những đồ ăn ngọt nhỏ cùng với lời ngon tiếng ngọt cấp tấp tấn công làm quen với quản lý thư viện thím Trương, vậy nên không bao giờ đến đúng giờ.
Năng lực thích ứng hoàn cảnh có thể nói khá là xuất sắc.
Sau khi thím Trương rời đi, Diệp Quyết vẫn còn bận rộn một lát, cuối cùng lúc này mới có thời gian để đọc chồng tài liệu bên kia gửi đến.
Mặc dù đã đăng ký làm trợ lý học sinh trên trang web chính thức, nhưng khi hỏi giáo vụ lại nhận được câu trả lời "Sớm nhất cũng phải mất 3-5 ngày mới có năng lực thích hợp", nên Diệp Quyết cũng đã bắt đầu tiến hành tự mình sắp xếp.
Sự lộn xộn trong văn phòng không chỉ làm ảnh hướng đến tâm trạng của anh, mà còn khiến các học sinh đến gặp cũng cảm thấy khó chịu—— mặc dù dưới sự kiểm soát của hiệu trưởng Lí tràn đầy áy náy đã có rất ít người xem náo nhiệt trong mấy ngày nay hơn rất nhiều.
Diệp Quyết bắt đầu lật xem các biểu mẫu trong tay, nhưng mãi cho đến khi nhìn xong tờ cuối cùng anh cũng không tìm được tin tức mình muốn, anh không khỏi cau mày, lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Chữ ký của người truy cập và thông tin cá nhân từ năm năm trước không khớp, giống như là.... thiếu vài thứ?
Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Quyết, anh lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhét tập tài liệu vào túi giấy dai(*), sau đó hắng giọng một tiếng "Mời vào".
* 牛皮纸 (giấy kraft): dùng làm vật liệu đóng gói. Cường độ cao. Thường có màu vàng nâu. Bột giấy kraft được tẩy trắng một phần hoặc tẩy trắng hoàn toàn có màu nâu nhạt, kem hoặc trắng. Định lượng 80~120g/m2. Chiều dài đứt gãy thường trên 6000m. Độ bền xé, độ đứt và độ bền động cao. Chủ yếu là giấy cuộn, nhưng cũng có giấy phẳng.Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm của văn phòng bị đẩy ra, kim loại ở chỗ nối thiếu bôi trơn phát ra hai tiếng ngắn ngủi "cạch cạch", một mùi cỏ cây thoang thoảng xen lẫn với mùi nắng xông vào trong phòng.
Thiếu niên cao gầy không mặc đồng phục học sinh, đôi mắt phượng mảnh khảnh cụp xuống hờ hững, biểu tình tựa tiếu phi tiếu(*), không đoán được tâm tình rốt cuộc có tốt hay không, dù sao thì âm thanh lại có chút giống tháng đầu của mùa xuân chưa xua tan đi khí lạnh trong sạch mát mẻ: "Báo cáo."
* 似笑非笑 (tựa tiếu phi tiếu): cười như không cười, là thành ngữ của TQ"Thầy Diệp, em là trợ lý của thầy vào học kỳ này, Bùi Diễn Thu."
Gió thổi qua hàng liễu đang nhú chồi non ngoài cửa sổ, cành nhỏ hơi lay động, hai chú chim sẻ kinh hãi bay đi, chú chim sơn ca im lìm đã lâu ngập ngừng kêu hai tiếng, chắc vì phản ứng còn chưa trở lại thì lại khàn giọng.
Chuông tan học đúng giờ vang lên, tiếng cười thiếu niên đứt quãng vọng đến từ sân thể dục bên kia.
Mùa xuân thường gắn liền với khởi đầu của một câu chuyện, cũng đặc biệt thích hợp để gieo những điều bất ngờ.