Em Là Hũ Mật Của Anh

Chương 50: Cố tình khiêu khích

Bevis nhìn cô với vẻ mặt vô hại. Anh ta tỏ ra ngốc nghếch hết mức có thể.

"Cô Tống? Cô định đi đâu vậy?''

"Tôi đi đâu còn cần phải báo cáo với anh sao?"

Anh ta lấy ra chiếc khóa remote của xe Aventador mà lắc qua lắc lại trước mặt cô như một trò đùa.

"Cô đừng quên. Chìa khoá trong tay tôi. Nói đi, muốn đi đâu, tôi đưa cô đi."

Tống Cẩm Đan im lặng, nếu không phải Cố Lôi đã ra ngoài thay cô giải quyết công việc thì cô nhất định không đi cùng tên điên này.

"Quý cô, giờ chúng ta đi đâu?"

"Khách sạn Hoa Ban ở trung tâm Thành phố. Đến đó đi."

Bevis không phải người ở đây, đường xá lại càng không quen thuộc. Anh ta hoàn toàn dựa vào bản đồ và định vị để tìm đến nơi đó. Hoa Ban là khách sạn năm sao nằm giữa trung tâm thành phố, các dịch vụ của khách sạn hơn hẳn các nơi khác. Vừa xuống xe, bảo an đã giúp bọn họ cất xe, còn tận tình dẫn hai người lên tầng 2, nơi diễn ra buổi đấu giá ngày hôm nay.

Buổi đấu giá ngày hôm nay là do vị phu nhân của bộ trưởng mở ra, mục đích là để làm từ thiện, quyên góp cho cô nhi viện. Danh tiếng của bộ trưởng rất tốt, đến với buổi đấu giá nếu không phải là danh gia vọng tộc, thì cũng là các vị phu nhân giàu có, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người có trong tiếng giới kinh doanh.

"Mời hai vị đi bên này? Không biết hai vị có mang theo thiệp mời không?"

Tống Cẩm Đan lấy trong túi ra một tấm thiệp được trang trí hoa văn tinh tế, bảo an xem xong gật đầu rồi trao trả lại cho cô.

"Còn người bên cạnh có thiệp mời không vậy?"

"Anh ta đi cùng tôi."

"À vâng! Hai vị cứ lên tầng hai sẽ có người dẫn hai vị đến phòng trưng bày đấu giá."

Tên bảo an vừa đi, hai người cũng tiến vào sảnh chính của tầng một. Bốn xung quanh khách sạn được trang hoàng tráng lệ, nhân viên tấp nập phục vụ những ông to, bà lớn. . Tìm đọc thêm tại ﹛ T𝗥uMT𝗥UY𝑬𝑁.V𝗻 ﹜

"Hai vị, còn cần tôi phục vụ." - Một cô gái với vẻ ngoài điềm đạm, mặc váy trắng giản dị theo yêu cầu của người tổ chức, cô ấy tiến lại hỏi cô với thái độ lễ phép.

Cô xua tay, người phụ nữ ấy cũng biết ý mà rời đi.

" y zô, không phải là Tống tổng của chúng ta đây sao? Thật trùng hợp!"

Tống Cẩm Đan chưa đi được mấy bước sau lưng cô đã vang lên tiếng phụ nữ châm chọc. Sắc mặt cô không hề thay đổi, quay đầu lại nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng.

"Tôi còn tưởng ai! Hoá ra lại là chồng cũ?"

"Phó Tử Sâm đâu? Chán hắn ta rồi à?''

Tần Hữu ôm lấy Tô Tú Ảnh ra oai với cô. Tô Tú Ảnh cũng rất biết điều, cô ta uốn éo lắc lư trong vòng tay hắn, càng nhìn càng khiến Tống Cẩm Đan bẩn mắt.

Vẻ ngoài và bản chất của Tô Tú Ảnh quả thực giống mấy vũ nữ ở hội quán, khác xa với khí chất cao sang quyền quý của Tống Cẩm Đan. Đứng trước mặt Tống Cẩm Đan, cô ta chẳng khác gì có kiến, một bước chân của cô cũng đã dễ dàng đè bẹp.

"Việc của tôi chưa đến lượt anh bận tâm."

Tống Cẩm Đan đáp trả hắn rồi quay đầu bỏ đi, trước khi cô đi Tô Tú Ảnh vẫn cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Người đàn ông kia, nếu có ngày bị Tống tổng bỏ rơi cứ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh vài phú bà giàu có bao dưỡng. Bảo đảm tốt hơn Tống tổng đây gấp nhiều lần."

Câu này của cô ta như muốn tát thẳng vào cô, nói Bevis bên cạnh chính là trai bao được cô nuôi dưỡng.

Người hóng chuyện cũng đã nhiều thêm, ai nấy cũng đang chờ màn đáp trả của cô dành cho tên chồng cũ và người phụ nữ của hắn.

"Tô Tú Ảnh sao không nói thẳng ra là cô thèm muốn anh ta đi? Những món đồ rách nát người ta bỏ đi mà cô cũng nhặt lại, nâng niu coi như bảo vật cũng thật hiếm thấy, chắc chỉ có cô mới vậy! Lẽ nào cô thích nhặt rác." - Cô vừa nói vừa liếc Tần Hữu sắc mặt đang vô cùng khó coi, đúng vậy, cô chính là bảo hắn là rác: "Nhưng công nhận, nó xứng với cô. Trời sinh một cặp, nhớ giữ chặt đừng để sổng chuồng cắn linh tinh."

Biết cô ta đã đuối lý, Tần Hữu siết chặt tay, kéo Tô Tú Ảnh về phía hắn. Nói nhỏ: "Ngậm miệng lại!"

"Nhìn xem! Chỉ là thư ký nhỏ bé bên cạnh Tần Hữu, cô ta lại dám ỷ vào hắn mà lại đi châm chọc Tống tổng. Đúng là cô ta không biết vị trí mình nên nằm ở đâu." Một vài người đứng gần đấy chứng kiến mà lên tiếng. Điều đó đã làm Tô Tú Ảnh nhục nhã và thêm xấu hổ.

Cô ta và Tần Hữu trốn trách ra khỏi đám đông, tay của Tần Hữu đã không còn đặt trên người cô ta. Hắn nhìn Tô Tú Ảnh, nói với giọng đầy lạnh nhạt và xa cách.

"Quản lý tốt cái miệng vào! Đừng khiến tôi mất mặt."

"Em biết rồi." Dù không cam lòng nhưng cô ta vẫn đồng ý. Cô ta biết, chỉ khi ngoan ngoãn nghe lời Tần Hữu, Tô Tú Ảnh mới có cơ hội được ở bên hắn. Đừng nói là chức trợ lý này, phu nhân nhà họ Tần cũng có ngày cô ta cũng có thể ngồi vào.