Ánh đèn màu cam chiếu sáng sân khấu, kịch bản chất đống thành núi trên chiếc bàn gỗ lớn.
Ong ong - tiếng lật trang sách ngừng lại, ngón tay như ngọc miễn cưỡng dời sang chiếc điện thoại di động đang rung lên.
"Chị, thân thể thế nào rồi, em hôm nay mới từ trên núi xuống, ở đó không có internet."
"Ranh con, em còn biết em có một người chị sao." Giọng điệu lo lắng cùng thận trọng của người em trai Thẩm Triệt này làm cho Thẩm Dĩ Hạ buồn cười.
"Thật xin lỗi mà chị à, ngày mai em trở về liền đến thăm chị." Thẩm Triệt hứa hẹn.
"Được rồi, chị biết em đang ở trại hè, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, an tâm lo chuyện học của em đi, khi nào nghỉ thì trở về."
Hai chị em cúp điện thoại sau khi biết về tình hình gần đây của nhau, cửa sổ chat hiện lên dòng chữ nổi bật nhắc nhở ngày mai là đến hẹn kiểm tra. Thẩm Dĩ Hạ nhíu nhíu mày, quay người bước vào phòng tắm.
Chiếc cổ đẹp mắt được nâng lên đường cong, mỹ nhân trong bồn tắm khẽ nhắm đôi mắt lại và tiếng nhạc jazz du dương bao trùm căn phòng.
——
Căn phòng sạch sẽ, trắng tinh, thoang thoảng mùi hương của cồn, trong phòng tư vấn nhỏ chỉ có những dụng cụ, thiết bị cần thiết và một chiếc giường khám bệnh.
Trước bàn tư vấn, Dịch Thế An giơ tấm phim X- quang vừa được chụp xong lên, xem xét cẩn thận, tỉ mỉ, quai hàm hiện lên rõ ràng.
"Đang hồi phục tốt, có thể bắt đầu thực hiện một số bài tập phục hồi chức năng đơn giản để ngăn ngừa bị cứng khớp."
Dịch Thế An dọn dẹp tờ đơn trên bàn, đặt tay trái của mình sang bên cạnh.
"Tập cầm nắm, chỉ tay, mỗi nhóm 3-5 phút, sáng trưa chiều tối tập 1 lần, số nhóm cụ thể tùy theo khả năng chịu đựng của cô, không nên miễn cưỡng." Ngón tay hiện rõ các khớp xương chậm rãi siết chặc, sau đó từ từ giãn ra. Sau vài lần qua lại thì đặt bàn tay trở về, năm ngón tay khép lại rồi từ từ tách chúng ra.
"Chú ý tiết tấu, làm chậm không nên nhanh." Dịch Thế An thu cánh tay về, ra hiệu cho Thẩm Dĩ Hà thử một chút.
Như thể trở về thời học sinh, thầy giáo nhìn chằm chằm bạn thực hiện các câu hỏi thầy vừa nói.
Nhớ lại bàn tay xinh đẹp vừa rồi, Thẩm Dĩ Hạ chậm rãi thử, cố gắng đạt điểm tuyệt đối.
Những ngón tay thon dài, trắng nõn chậm rãi khép mở, đầu ngón tay tròn trịa, nhẵn nhụi, ửng hồng.
"Tốt lắm, nhớ kỹ cái cảm giác này. Không cần quá sức để cho bản thân chịu không nổi." Dịch Thế An biểu lộ hài lòng.
"Được, cảm ơn bác sĩ." Thẩm Dĩ Hạ ngoan ngoãn đáp.
Chỉ cảm thấy hình ảnh này có chút kì quái.
"Cái nẹp cần phải cố định lại." Dịch Thế An đứng dậy lấy hợp dụng cụ ra, cắt một miếng băng mới tinh.
Khuôn mặt tuấn tú từng bước phóng đại, Thẩm Dĩ Hạ đột nhiên quay đầu nhìn chỗ khác sau khi nhìn thấy sống mũi thanh mảnh cùng đôi môi mỏng hình chữ M của người trước mặt.
Còn rất dễ ngửi.
Cặp nẹp nằm rải rác, cẳng tay gầy hơn rõ rệt. Thẩm Dĩ Hạ sững sờ nhìn cánh tay của mình.
"Đây là hiện tượng bình thường, sau khi tháo nẹp cơ bắp sẽ từ từ hồi phục." Cho rằng Thẩm Dĩ Hạ bởi vì lo lắng cho thương thế của mình, Dịch Thế An lên tiếng an ủi.
"A, bác sĩ Dịch tốt." Thẩm Dĩ Hạ lấy lại tinh thần, sờ sờ cái mũi.
Sau khi nghe các biện pháp cần chú ý, người nào đó đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
"Sao hôm nay băng nẹp lại trơn như vậy a, lần trước không phải còn có một chiếc nơ con bướm sao?" Bảo bảo Kỷ Lan tò mò online.
Thẩm Dĩ Hạ: "..."
" Cái này được gọi là đại đạo* đơn giản nhất." Đôi chân dài phóng về phía ga-ra, bỏ lại Kỷ Lan phía sau lưng.
*đại đạo: hình như là kiểu đường đi tu tập.
"Này, chờ chị một chút, không có chị thì ai lái xe cho em."
Thẩm Dĩ Hạ ngồi ở ghế sau hơi khó hiểu: "Dũng ca đâu?"
"Trong nhà anh ấy đột nhiên có chút việc gấp, chị để anh ấy đi trước, cái này chỉ khoảng mười mấy cây số thôi, chị lái là được."
Trong xe có chút yên lặng.
Cảm nhận được ánh mắt không tín nhiệm từ ghế sau, Kỷ Lan tức giận nói: "Này, ánh mắt này của em là ý gì, chị đây có hơn mười năm kinh nghiệm lái xe được không."
"Được, đi thoải mái, xe này có 7 chỗ."
Chiếc xe bảo mẫu màu trắng chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, quẹo trái quẹo phải rồi đi vào con đường thẳng tấp, lòng tự tin của người nào đó dần dần dâng cao, bắt đầu tăng tốc.
"Ân, hiện tại chị tới đây, em trước tiên đem..."
Két!!
Mặt đất ma sát tạo ra những vết đen, một chiếc xe đạp nằm lẳng lặng trên trên mặt đất xanh tươi, trên bánh xe là những hoa văn đẹp mắt.
"Cô không sao chứ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không nhìn rõ góc cua." Kỷ Lan tháo dây an toàn, nhanh chóng xuống xe.
"Không có việc gì, lần sau chú ý một chút." Dịch Thế An đứng dậy phủi bụi một cái rồi đỡ chiếc xe lên.
"Thực xin lỗi, chúng ta thêm WeChat đi, tôi sẽ chuyển phí sửa chữa cho cô." Kỷ Lan lúng túng lấy điện thoại ra.
"Không cần, chiếc xe này của tôi, chắc nịch (bền, chắc chắn)."
"Quét của tôi đi bác sĩ Dịch, sẽ không quấy rầy cô." Sau một bước gian nan chạy đến, Thẩm Dĩ Hạ đưa mã QR của mình ra, mặt mũi tràn đầy chân thành tha thiết.
Dịch Thế An: "..."
Tích ~ Sau hai giây im lặng, Dịch Thế An cuối cùng cũng quét.
"Chở theo bệnh nhân, không nên bất cẩn như vậy." Chân dài một bước, Dịch Thế An lái xe rời đi.
Bốn phía yên tĩnh, mắt lớn trừng mắt nhỏ hai người nhất trí, quyết định lên trước rồi hẵng nói.
"Chị xin thề đây tuyệt đối là ngoài ý muốn." Kỷ Lan giơ bốn ngón tay, quay đầu về phía Thẩm Dĩ Hạ giành nói trước.
Thẩm Dĩ Hạ thở dài và bất đắc dĩ nói: "Lo lái xe đi đi, cũng may bác sĩ Dịch là người rộng lượng."
"Giáo sư, giáo sư có nghe em nói không, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?" Học sinh gọi lại lần nữa, giọng tràn ngập nghi hoặc.
"Có một con mèo nhỏ ăn vạ, đến muộn vài phút, em trước tiên đem số liệu dẫn xuất tới để làm biểu đồ so sánh trong một tuần."
"Vâng, giáo sư chú ý an toàn." Trong đầu càng thêm nghi hoặc.
Vốn dĩ đường đi chỉ cần mười phút lại mất đến hai mươi phút. Thang máy chậm rãi di chuyển lên, cuối cùng hai người Thẩm Dĩ Hạ cũng an toàn về đến cửa.
"Thẩm lão sư, các chị đã về rồi, nguyên liệu em đã đóng gói xong cất vào tủ lạnh, căn cứ theo công thức trong cuốn sách nhỏ màu xanh lá mà mua hết." Tiểu Nhã hai tay giơ cuốn sách lên lắc lắc.
Kỷ Lan dựa vào trên ghế sofa, khó hiểu nói: "Em thật sự định tự mình nấu ăn sao? Để Tiểu Nhã đến giúp em đi."
"Không có việc gì, em đã để nàng xử lí tốt rồi, rã đông sau đó trực tiếp làm là được."
Thẩm Dĩ Hạ mở tủ lạnh, xem xét những túi nguyên liệu được đóng gói bên trong kỹ càng.
"Được thôi, mỗi ngày ở nhà là rất nhàm chán." Kỷ Lan thỏa hiệp.
"Việc l*иg tiếng đã được giải quyết xong, ngày mai liền có thể tiến vào tổ, đến lúc đó Dũng ca sẽ đến đón em." Kỷ Lan vuốt màn hình điện thoại thông báo tin vui, nhưng nửa sau của câu nói rõ ràng thiếu tự tin.
Thẩm Dĩ Hạ di chuyển đến ghế sofa, khẽ gật đầu đồng ý và nói: "Quyết định sáng suốt."
Tiểu Nhã:???
Đêm khuya, trong phòng thí nghiệm đèn đuốc vẫn sáng trưng, một số dụng cụ đắt tiền được bày trên bàn thí nghiệm một cách có trật tự.
Dịch Thế An tháo chiếc kính chống ánh sáng xanh mà ngày thường không đeo xuống, thở phào nhẹ nhõm.
"Lần này tiến triển tốt, tiếp tục đi theo hướng này mà làm, tăng thêm những thông số này, tinh chỉnh độ bậc thang nhiệt độ đến..." Chấm đỏ lớn trên màn hình không ngừng chuyển động, Dịch Thế An đứng ở trước bục giảng thao thao bất tuyệt, phía sau lưng cái bóng mang theo đường cong ưu nhã.
...
Bài giảng dài kết thúc, Dịch Thế An tắt máy chiếu, thản nhiên nói: "Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, mọi người vất vả rồi, hạng mục đã kết thúc, chúng ta sẽ tổ chức buổi liên hoan tôi đã hứa với các bạn lần trước."
"Dịch lão sư vạn tuế! Lần này lão sư không được phép bỏ rơi chúng em." "Đúng đúng đúng, luôn để tự bọn em ăn, như thể bọn em yêu cầu cô thanh toán hóa đơn." Phía dưới, đám học sinh lao nhao.
Dịch Thế An nhíu mày nói: "Tôi nói lời giữ lời." Nói xong, cô quay người bước ra khỏi phòng thí nghiệm, bỏ lại một đám trẻ con đang reo hò.
Ding Dong. Ding Dong. Vừa mới mở âm lượng điện thoại, tin nhắn được truyền đến.
Mùa hè: [ Một chút tâm ý ]
Mùa hè: [ 1888. Chuyển khoản ]
Thẩm Dĩ Hạ chăm chú nhìn màn hình, suy nghĩ số tiền nàng gửi sau khi xoắn xuýt một hồi lâu có thích hợp hay không. Vốn định trực tiếp gửi 8888 cho người ta đổi chiếc xe, Thẩm ảnh hậu lại lo lắng tiểu bác sĩ sợ hãi chạy mất, bất đắc dĩ đổi 8 thành 1.
An: [ Chuyển khoản đã lui về ]
An: [ Là bác sĩ điều trị chính của cô, tôi hi vọng cô sẽ cẩn thận nghe theo lời dặn của bác sĩ. ]
An: [ Nguyên tắc giữ gìn sức khỏe thứ nhất: ngủ sớm dậy sớm. ]
Những bệnh nhân ngày nay thật không khiến người ta bớt lo. Dịch Thế An thuận tay đem ghi chú đổi thành Thẩm Dĩ Hạ.
Lòng khẩn trương nhấc lên lại buông xuống, nhìn thấy câu cuối cùng, trong phòng vang lên một tiếng cười khẽ.
Nhìn không ra bác sĩ Dịch còn rất hài hước.
Những ô cửa sổ cao lớn từ trên trần đến sát đất phản chiếu một khuôn mặt dịu dàng, mái tóc mềm mại buông xõa tự nhiên trước ngực, nụ cười nở trên môi mỹ nữ.
Mùa hè: [ Tuân mệnh ]
Mùa hè: [ Ngủ ngon bác sĩ Dịch ]
Đôi chân dài trắng nõn khép mở theo bước chân, thấp thoáng dưới chiếc váy ngủ rộng, Thẩm Dĩ Hạ dừng lại trước cửa sổ, nước hồ lung linh chiếu vào mắt nàng, bí mật mà sâu thẳm.
Rèm cửa màu vàng nhạt chậm rãi khép lại, nệm hơi hơi hạ xuống, hơi sương mịn màng của máy xông tinh dầu đang chậm rãi bốc lên, kim đồng hồ treo trên tường điểm mười một giờ.
"Hôm nay giáo sư Dịch lại tăng ca à, thật vất vả." Bảo an cũng không kinh ngạc.
Dịch Thế An gật đầu, "Chào buổi tối Vương thúc, ban đêm đi tuần chú ý an toàn một chút."
"Được rồi." Vương thúc nở nụ cười chất phác, "Đúng rồi, người ở dưới lầu nói hôm nay chú chó nhỏ lông vàng của cô ấy chạy lạc đâu mất, nếu cô nhìn thấy thì báo tôi một tiếng, tôi cho người ta đem về."
Đỗ xe ở ga-ra, bác sĩ Dịch bận rộn cả ngày cuối cùng cũng lên thang máy về nhà.
Bang... Bang... Những âm thanh nhỏ xíu thỉnh thoảng phát ra, Dịch Thế An rút tay ra khỏi khóa vân tay để cẩn thận xác định nguồn gốc của tiếng động bất thường.
Lẳng lặng đến gần nơi phát ra âm thanh, âm thanh bên ngoài cánh cửa phòng cháy dày nặng càng lúc càng lớn. Dứt khoát trực tiếp mở cửa ra để xem rõ ngọn ngành.
Lông mày đang nhíu chặt giãn ra, Dịch Thế An hai tay ôm ngực dựa người vào khung cửa, dở khóc dở cười, "Hóa ra là tên tiểu tử nhà ngươi, tại sao lại biến thành một con chó bị rơi xuống nước vậy?"
Chú chó lông vàng nhỏ thấy người lạ không những không sợ mà còn chạy vòng vòng, không biết rơi xuống chỗ nào làm cho toàn thân ướt sũng, giọt nước chảy theo lông rơi xuống đất.
Dịch Thế An ngồi xổm xuống và xoa cái đầu khô của chú chó may mắn còn sống sót, "Đưa ngươi về nhà thôi, ngươi cách câu trả lời chính xác chỉ một chỗ rẽ nữa thôi."* Chú chó vàng gầm nhẹ biểu thị sự vui vẻ, cái đuôi không ngừng vẫy.
*Là kiểu bạn nhỏ này về sắp đến nhà chủ rồi, rẽ một cái nữa là tới chỗ.
Bởi vì thiết kế là một thang một hộ gia đình, một người một chó chỉ có thể đi xuống lối đi an toàn.
Mở cánh cửa phòng cháy, bước vào hành lang, cảm nhận được hơi thở chủ nhân, tiểu kim lông hưng phấn nhào về phía chuông cửa.
*Kim là màu vàng, mình giữ nguyên từ ở QT để hạn chế lặp từ, với lại nghe nó cũng dễ thương:>
Không đợi cánh cửa được mở ra hoàn toàn, tiểu kim liền chen vào, hết liếʍ rồi lại cọ chủ nhân của mình.
"Tiểu Kim!" Người chủ bị lạc mất, giờ tìm thấy được chú chó cưng của mình liền vui đến phát khóc, vội ôm lấy tiểu khuyển.
Dịch Thế An lên tiếng cắt ngang cảnh tượng ấm áp trước mặt, "Đem nó đi lau đi, rất dễ sinh bệnh."
Người chủ ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp, tuấn tú mặc áo sơ mi, quần tây, toát ra khí chất lạnh lùng đứng ngoài cửa, sửng sốt: "Là cô tìm được tiểu Kim sao? Thật lòng cảm ơn rất nhiều, mau vào ngồi một chút đi, tôi mời cô dùng bữa." Ngay cả chiếc kính đen lớn cũng không che được sự biết ơn trong đôi mắt, người phụ nữ gầy nhỏ đầu đội ổ gà (?) mở rộng cánh cửa mời ân nhân vào nhà.
(?) Như kiểu để ổ trứng lên đầu hay sao nhỉ T.T
"Không cần đâu, là tự nó tìm đường trở về, nó ở ngay hành lang." Dịch Thế An dứt lời quay người rời đi.
Vừa soái vừa thanh cao. Tiểu Kim ngươi thật biết cách tìm người.
Căn phòng đơn giản và sang trọng lại sạch sẽ và ngăn nắp, giống như chủ nhân của nó, cả hai đều nhẹ nhàng khoan khoái lại thoải mái dễ chịu.
Bồn tắm lớn đã được đổ đầy nước từ trước, lặng lẽ chờ đợi sự ưu ái của chủ nhân, quần áo nhanh chóng được cởi ra để lộ làn da khỏe mạnh, đường nét phần bụng phập phồng theo nhịp thở, phác họa hình dáng cơ bắp đẹp đẽ. Cơ bụng rõ ràng mà không chướng, làn da sáng, săn chắc, căn bóng đàn hồi tốt, vòng eo mịn màng thuận mắt...
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Dĩ Hạ: Muốn sờ. Jpg
Yến quán: ^_^ cố lên
Dịch Thế An:...
Editor cũng có lời muốn nói: tôi cũng muốn sờ T.T