Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 43: Khu phố Thịnh Vượng của ‘anh ấy’

Mấy người cùng nhau đến một nhà hàng cao cấp tại khu phố thương mại Thịnh Vượng, khu phố thời thượng phát triển bậc nhất thành phố H tại thời điểm này.

Khu phố Thịnh Vượng vừa được đưa vào hoạt động khoảng hai năm trở lại đây, với vẻ đẹp hào nhoáng thiết kế hơi lai phong cách châu u cổ điển với các tòa nhà màu trắng, đỉnh xoắn ốc lần lượt kéo dài. Các tòa nhà dao động từ ba đến năm tầng, từ nhà hàng đến khách sạn, nhà ở, trung tâm tổ chức sự kiện, hội nghị … đều có tại nơi đây.

Hạ Kiều Nghi đặc biệt có ấn tượng với nơi này, bởi vì đây là khu bất động sản trị giá hàng tỉ đô của tập đoàn Trọng Dương đứng đầu là chủ tịch trẻ tuổi đầy tài ba Trọng Quân Dương danh tiếng lẫy lừng.

Nghĩ đến cái tên Trọng Quân Dương, trái tim Hạ Kiều Nghi khẽ nhói.

Đời trước, khu phố Thịnh Vượng của mười hai năm sau ngày càng phát triển mạnh mẽ không khác gì đầu rồng của cả đất nước hình chữ S xinh đẹp. Từ khu phố cao cấp của thành phố H dần dần đi lên trở thành biểu tượng du lịch nước nhà. Thu hút không ít các tỷ phú quốc tế đầu tư tại khu phố này kiếm lại khoản lợi nhuận khổng lồ trong khổng lồ.

Ban đầu nếu để nói về quy mô phát triển của Hàn Triết trong tối và Trọng Quân Dương ngoài sáng. Quả thực chẳng thể so tài ai hơn ai. Thế nhưng do sự phát triển mạnh mẽ không khác gì cơn sóng thần ập vào bờ của khu phố Thịnh Vượng này đã đẩy tập đoàn Trọng Dương một bước lên tiên.

Việc khui ra được thông tin của cô và Hàn Triết đưa cô và anh ta vào đường cùng xem như khu phố Thịnh Vượng này góp phần không ít.

Trọng Quân Dương không khác gì được hưởng bàn tay vàng của ông trời, một mình anh có thể chống lại hai tên đầu sỏ Lục Đông Phong và Hàn Triết. Nghĩ anh quả đúng là tài giỏi, có tầm nhìn xa trông rộng và cả… một trái tim lạnh.

Nhìn đến Lục Đông Phong…

Hạ Kiều Nghi tránh không được thở dài… có câu quân tử nhất ngôn vì phụ nữ mà mất trí quả đúng không sai.

Lục Đông Phong bị cô nhìn bằng ánh mắt coi thường, thế mà anh vẫn chẳng biết gì. Còn cười cười hôn lên má cô.

Hạ Kiều Nghi ghét bỏ đẩy anh ra.

Nhìn anh rồi so sánh với Trọng Quân Dương đầy oai phong là có thể hiểu đời trước vì sao cô lại cứ tình nguyện bê cả trái tim đi dâng hiến cho người ta, thà bị người ta chà đạp không thương tiếc cũng chẳng thèm nhìn đến anh nấy nửa ánh mắt.

Cô giống như trở thành nữ phụ mãi đem lòng mình theo nam chính là Trọng Quân Dương. Nhưng mà có bao giờ nam chính về với nữ phụ đâu?

Ôi cũng may là trải qua hai năm tù đầy đã khiến cô nghĩ thông suốt, từ bỏ những thứ không thuộc về mình mà trân trọng những người bên cạnh. Nếu không chỉ e khi sống lại vẫn còn ngu ngốc thêm lần nữa.

Sau khi ăn uống xong xuôi Hạ Kiều Nghi tiễn Dương Lan Anh về trước.

Đứng ở ngay trước cửa nhà hàng, nhìn cô Dương Lan Anh ấp úng một lúc mới mở miệng được.

“Cảm ơn chị.”

“Không có gì.”

Hạ Kiều Nghi thản nhiên đáp.

Dương Lan Anh thấy vậy, cuối cùng quyết tâm hỏi:

“Chúng ta có được coi là bạn không?”

“Được.”

Hạ Kiều Nghi cười nhẹ đáp lại.

“Vậy… vậy sau này chị có khó khăn gì cứ nói với tôi. Gia đình tôi tuy không thể sánh với Lục Gia, nhưng… hic… Chỉ cần chị nói một tiếng, tôi chắc chắn sẽ giúp chị.”

Dương Lan Anh định nói là Hạ Kiều Nghi yêu Lục Đông Phong cũng chưa chắc có thể bên nhau mãi mãi, Lục Gia bây giờ vì anh yêu cô mới giúp cô. Nhưng sau này, khi hai người chia tay cô sẽ giống như phượng hoàng gãy cánh, lúc đó cô ấy sẵn sàng bên cạnh giúp đỡ coi như đền ơn.

Mà cảm thấy lời nói sẽ chia tay kia nói ra thì không khác gì trù ẻo nên Dương Lan Anh không nói chỉ gắng để trong lòng.

“Chỉ cần cô không gây khó khăn cho tôi và mẹ tôi là tôi vui rồi.”

Hạ Kiều Nghi chỉ hiểu loáng thoáng ý của cô ấy. Cô nói rồi nở nụ cười thật tươi đáp lại. Dưới ánh mặt trời, nụ cười có chút chói lóa. Dương Lan Anh thoáng sững người lại. Cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp.

“Tôi… tôi…”

Hạ Kiều Nghi lại nhịn không được mà trêu:

“Sao đấy, chị đại khối mười một mà giờ đến nói cũng bị lắp à?”

Dương Lan Anh xấu hổ, liếc cô một cái.

“Chị đúng là đồ xấu xa.”

Dứt lời ngay lập tức xoay người bỏ chạy để giấu đi hai má đỏ ửng. Tại sao lại cảm thấy tim đập thình thịch như trống đánh thế này?

Hạ Kiều Nghi nhìn bộ dạng cuống quýt của cô ta, khẽ lắc đầu cười. Sau đó xoay người bỏ vào trong nhà hàng.

Trên con đường với chuỗi cửa hàng cao cấp, phía đối diện nhà hàng. Tầng hai của cửa hàng thời trang nữ, người đàn ông thần sắc lạnh lùng đứng lặng. Xuyên qua khung kính lớn, ánh mắt lặng dõi theo cô gái quay lưng bỏ vào bên trong nhà hàng.

Trước nụ cười trong trẻo chứa ánh nắng lung linh. Một cảm xúc duy nhất, chính là không mảy may quan tâm.

“Anh hai, chiếc váy này anh thấy em nên lấy màu gì đây?”

Trọng Quân Dương thu lại tầm mắt, quay vào trong. Trả lời em gái Trọng Trang My.

“Lấy cả hai.”