Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 19: Cố Giai Khải

Lục Ái Ái ngồi phía đối diện cũng lẳng lặng quan sát Ngữ Thu Mai.

“Yến Ngọc, không biết cậu đã có bạn trai chưa? Liệu rằng tớ có còn cơ hội theo đuổi cậu không?”

Lúc này, một người bạn của Lục Ái Ái tiến tới trò chuyện với Thẩm Yến Ngọc.

Thẩm Yến Ngọc vẫn giữ nụ cười thân thiết trên môi, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Hạ Kiều Nghi. Hạ Kiều Nghi giả bộ không nhìn thấy.

“Xin lỗi cậu nha, tớ có người mình thích rồi.”

Thẩm Yến Ngọc thẳng thừng từ chối nhưng lại không hề khiến đôi bên khó xử, ngược lại còn làm cho cậu bạn kia cảm thấy như gặp được viên ngọc quý giá trên trời, khao khát phải mua bằng được.

“Ôi tiếc như vậy…”

“Chúng ta có thể làm bạn mà.”

“Được được…”

Bên này, cũng có mấy người tiến tới chúc sinh nhật với tặng quà Lục Ái Ái, xong lại chuyển ánh mắt sang mấy người đẹp. Bắt đầu có tâm tư không đứng đắn.

Ngữ Thu Mai nhanh chóng cùng một bạn nam trò chuyện thân thiết, hai người khoác vai bá cổ tựa sát vào nhau. Lúc Hạ Kiều Nghi đang chăm chú quan sát họ thì có một người bạn tiến tới chỗ cô.

“Cậu là Hạ Kiều Nghi đúng không?”

Hạ Kiều Nghi nhìn đối phương, tròng mắt liền như muốn lòi ra mấy phân.

Cố Giai Khải…

Tên này ở đây sao…

Ô thế hóa ra năm xưa là hắn không nói dối…

Cố Giai Khải đời trước là một trong những tên đã qua giường của cô. Nhưng không phải hôm nay. Đời trước, cũng là sự kiện sinh nhật Lục Ái Ái nhưng người cô lên giường chính là cái tên đã đến hỏi han muốn tán tỉnh Thẩm Yến Ngọc. Lý do thế nào thì chắc đã đoán ra rồi…

Cố Giai Khải là người đã dẫn cô vào con đường buôn chất cấm đầy sai trái. Khi cô gặp và có ấn tượng về hắn là vào năm ba đại học, lúc đó lên giường với hắn xong hắn cũng có nói là hắn đã gặp cô một lần chẳng qua cô không nhớ.

Không không, đấy không phải là chuyện trọng điểm. Mà điều quan trọng hơn thế chính là hắn là đàn em thân cận của ông trùm, chính là ông chủ của cô ở kiếp trước, Hàn Triết.

Sau này ngoài lần lên giường với Cố Giai Khải, hai người bọn cô qua lại giao tiếp rất nhiều, nghiễm nhiên cũng thân thiết. Ở dưới bàn tay vàng của Hàn Triết lộng hành không khác gì hai tiểu bá chủ trong thế giới ngầm.

“Có chuyện gì sao?”

Hạ Kiều Nghi lạnh nhạt đáp lại. Kiếp trước hắn ta không chủ động với cô vào ngày này, kiếp này đúng là có một số sự việc dần dần đi lệch so với lịch sử rồi.

“Mình muốn làm quen với cậu, có được không?”

“Không được.”

Cô biết tên này là người theo bên cạnh Hàn Triết từ nhỏ, mặt hắn cũng dày hơn người khác nhiều cho nên chẳng để tâm, không thèm cho hắn mặt mũi.

Kỳ thực đối với Cố Giai Khải đúng như Hạ Kiều Nghi suy đoán, anh ta chẳng cảm thấy có vấn đề. Đúng không hổ danh là cộng sự bên cạnh nhau gần chục năm trời.

Chỉ là những người xung quanh làm gì có nghĩ thế, lại nhìn về hướng Hạ Kiều Nghi không hài lòng.

Lục Ái Ái ngồi phía trước mặt, vội vàng đỡ lời:

“Giai Khải, cậu đừng để tâm. Tiểu Nghi chính là bình thường cũng như vậy.”

“Mình hiểu mà.”

Cố Giai Khải cười cười, lại chẳng để ý đến Lục Ái Ái mà ngồi xuống bên cạnh giữa cô và Ngữ Thu Mai.

“Mình ngồi đây nhé!”

“Ngồi thì cũng ngồi rồi, hỏi có ý nghĩa gì không?”

Hạ Kiều Nghi lầm bầm nói hắn, cô không quen cái kiểu thảo mai này của hắn. Hắn cứ bộc lộ ra bản chất của mình đi thì ai nói đâu.

“Đúng là không có ý nghĩa gì.”

Cố Giai Khải cười vui vẻ. Lúc sau quả thực nói chuyện với cô đã tự nhiên hơn nhiều. Hai người lại trò chuyện dăm ba câu mua vui.

Hôm nay cô gặp lại hai người giúp cô phản chiếu những chuyện xấu mà kiếp trước cô tạo ra, khiến cô càng cảm thấy trân thực rằng kiếp trước không phải một giấc mơ, trọng sinh cũng chẳng phải do tưởng tượng.

Đến cuối bữa tiệc, khi phần lớn mọi người đã trở về chỉ còn lại mấy mống.

Thẩm Yến Ngọc cười với mọi người, sau đó tiến tới nói với Hạ Kiều Nghi đang đứng cùng Cố Giai Khải.

“Kiều Nghi, chúng ta kết bạn Zalo đi.”

Hạ Kiều Nghi không muốn nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu.

“Còn cả tôi.”

Cố Giai Khải nâng điện thoại tới xin kết bạn với cô.

Thẩm Yến Ngọc sau đó có tài xế đến trở về. Nhìn người rời đi, lúc này chỉ còn ba người con gái bọn cô và hai người con trai. Một là Cố Giai Khải vẫn còn mặt lì, còn lại là cậu bạn đang đứng cạnh Ngữ Thu Mai.

“Hai người cũng về đi thôi.”

Hạ Kiều Nghi nói với hai người con trai.

Ngữ Thu Mai tức khắc lên tiếng:

“A Nam sẽ đưa tớ về, các cậu về trước đi nhé!”

Lục Ái Ái nhìn Hạ Kiều Nghi trao đổi ánh mắt. Hạ Kiều Nghi khẽ gật đầu. Hành động lén lút này của hai người không qua được mắt của Cố Giai Khải. Còn đang muốn xem xem rốt cục hai cô gái này định làm gì thì đã bị Hạ Kiều Nghi đuổi.

“Cậu về đi, đừng đứng lù lù ở đây nữa.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết.”

Nói rồi cô đứng tách hắn một đoạn, nói với Ngữ Thu Mai đã ngà ngà say.

“Vẫn nên để bọn mình đưa cậu về, nếu không ba mẹ cậu lại trách chúng ta đó.”

“Không sao đâu, hai cậu về trước đi.”

“Yên tâm đi, mình sẽ đưa cô ấy về nhà cẩn thận.”

Cậu bạn kia đảm bảo.

Hạ Kiều Nghi nghĩ bụng, có chó nó tin.

Thấy tình hình không ổn, hai người chỉ đành nói rằng để hai người cùng đưa cậu ấy về. Kết quả lại bị Ngữ Thu Mai gắt lên.

“Sao thế, mình lớn rồi. Có phải trẻ con đâu, hai cậu về trước đi.”

Lục Ái Ái cuống lên, suýt chút nữa thì nói toẹt cả ra. Nhưng sau đấy vội nín nhịn vào trong, nhìn Hạ Kiều Nghi.

“Vậy, bọn mình về trước.”

Hạ Kiều Nghi nói.

Cô không trách Ngữ Thu Mai khi cô ấy nổi cáu vô cớ, bởi vì cô biết khi ‘muốn’ mà không được giải tỏa nó sẽ bức bách đến cỡ nào.

Lúc cậu bạn kia đi lấy xe, cô liền đi theo. Dúi vào tay cậu ta một đồ vật bảo vệ dùng khi ân ái.

Nhìn thấy đồ vật, người kia thực khó hiểu hành động của cô nhưng ngoài mặt lại cười giả lả:

“Cậu yên tâm đi, mình chỉ đưa cô ấy về thôi, không làm gì khác.”

Ai tin nổi.

“Mình đưa để cậu phòng tránh thôi, chứ không khuyến khích hai người đâu.”

Nói rồi cô xoay người bước đi. Không quên nói:

“Ngày mai Tiểu Mai có cuộc hẹn với bác sĩ ở bệnh viện, kiểm tra sức khỏe định kỳ. Cậu hẳn không biết ba mẹ cô ấy rất khó tính, nếu phát hiện ra chuyện này, thì sẽ khó mà yên ổn.”

“…”

Hạ Kiều Nghi không thể tin tưởng vào đám đàn ông mới lớn này, bọn họ thực sự đã nghĩ ‘chơi trần’ mới là thú vui thực sự. Như vậy mới có cảm giác thành tựu, nhưng họ nào biết đây chẳng khác nào là đùa với tử thần. Những bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙©, Hạ Kiều Nghi chưa thấy bệnh nào nhẹ cả.

Cô đã dùng cả đời trước để trải qua sự tăm tối của căn bệnh kia, nên bây giờ không muốn bạn cô cũng dính phải thứ khổ sở chật vật này thêm. Phát hiện sớm thì chữa sớm còn có cơ hội khỏi bệnh.



Sáng ngày hôm sau, Hạ Kiều Nghi và Lục Ái Ái đã mai phục sẵn bên ngoài phòng khách sạn của hai người kia. Mắt thấy cậu ta về trước, Hạ Kiều Nghi dặn dò Lục Ái Ái ở bên ngoài đợi, để cô vào nói chuyện với Ngữ Thu Mai.

Đến hồi chuông thứ năm Ngữ Thu Mai mới mở cửa. Nhìn thấy là Hạ Kiều Nghi còn hơi bất ngờ, sự xấu hổ lập tức lan tràn sau đó lại chuyển sang tức giận.

“Nghi, cậu theo dõi mình?”

“Vào bên trong trước đã.”

Hạ Kiều Nghi bỏ qua ánh mắt giận dữ của Ngữ Thu Mai, cô hiểu cảm giác này mà.

“Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”

Ngữ Thu Mai lúc này chỉ quấn tạm chiếc khăn bông tắm màu trắng của khách sạn. Gương mặt xinh đẹp hơi nhợt nhạt lại còn những dấu vết xanh tím trên cơ thể, không cần nghĩ cũng hiểu đêm qua xảy ra chuyện gì.

“Cậu bình tĩnh lại đi đã.”