Hạ Kiều Nghi không tin nhân cách của Ngữ Thu Mai lại có thể chối bỏ tình bạn một cách âm thầm như thế? Nghi vấn đó càng ngày càng lớn lên trong lòng, kéo theo thần sắc trên gương mặt ngây thơ của cô trở nên tệ đi.
“Sao thế?”
Lục Đông Phong thấy cô cứ trầm ngâm mãi thì lo lắng.
“Không sao.”
Cô nhàn nhạt đáp lại anh.
Ngữ Thu Mai cũng nhận ra ánh mắt lạ của cô. Nhưng không tiện hỏi nên đành để lúc khác vậy.
Lục Ái Ái ở bên cạnh mở miệng rủ rê.
“Tiểu Nghi, cuối tuần sau bạn thanh mai trúc mã của tớ từ nước ngoài trở về. Có mở tiệc, cậu cùng đến đi.”
Trong lòng Hạ Kiều Nghi lập tức hiểu vấn đề, cô thản nhiên nghĩ ra lý do rồi từ chối.
“Cuối tuần sau, tớ với Đông Phong còn hẹn nhau rồi. Bây giờ anh ấy đi làm, đều chỉ có thể gặp cuối tuần.”
Cô nói rồi quay sang, ánh mắt ‘âu yếm’ hỏi anh:
“Phải không?”
Lục Đông Phong nhận ra sát khí le lói trong mắt cô, nó ám chỉ: anh thử nói không phải xem?
“Ừ.”
Anh lạnh nhạt đáp.
“Cô ấy cũng là bạn của anh họ mà, hai người cùng tới đi.”
Lục Ái Ái nhìn hai người đương nhiên nhận ra có gì đó.
“Bọn tớ hẹn nhau để học hành, không phải vui chơi đâu.”
Hạ Kiều Nghi lảng tránh.
“Tiểu Nghi, dạo này cậu lạ lắm. Chẳng thèm đi với bọn tớ… Nhưng mà… đấy là người bạn từ nhỏ rất thân thiết với tớ, mà cậu cũng rất quan trọng nên tớ muốn giới thiệu hai người với nhau…”
Lục Ái Ái vẫn cứ thuyết phục.
Hạ Kiều Nghi ánh mắt khó xử, quay sang nhìn Lục Đông Phong.
Anh nắm lấy tay cô, quay sang bảo em họ:
“Không tới. Em lo tập trung học đi, đừng suốt ngày chơi bời nữa. Cũng hạn chế rủ Nghi đi.”
“Nếu biết hai người sẽ cấu kết nhau thế này, ban đầu em chẳng thèm mai mối nữa.”
Lục Ái Ái hờn dỗi, còn nói thêm nhiều điều.
“…”
Hạ Kiều Nghi không nghe thêm, cô chỉ lẳng lặng suy nghĩ.
Tốt nhất nên kéo Ngữ Thu Mai ra khỏi cuộc tình này trước. Cô thực sự rất sợ, chính mình đang nghĩ liệu đời trước có phải Mai Mai cũng đang chật vật với căn bệnh giống như mình ở bên nước ngoài hay không?
Thực sự nếu là vậy, tên khốn Úc Văn Khang đó thật đáng chết. Hắn truyền cho không biết bao nhiêu người rồi?
Nhưng mà cô cũng không dám chắc lắm, nên chỉ biết nghi hoặc trong lòng. Không làm cách nào để xác minh được.
Lại thêm nữa…
Thẩm Yến Ngọc… sắp trở về!
Trong lòng cô hơi run rẩy, cô thừa nhận mình không dám đối diện với cô ấy.
Đời trước khi gặp Thẩm Yến Ngọc tại bữa tiệc mừng cô ấy trở về, Hạ Kiều Nghi đã không ưa từ cái nhìn đầu tiên. Lý do là bởi vì:
Hạ Kiều Nghi chính là một người ham hư danh vinh hão. Không phải tiểu thư đài các trân chính nhưng vì sống lâu trong nhung lụa ảo thì dần dần hình thành nên suy nghĩ mình là tiểu thư giàu có đích thực. Luôn tỏ ra từ dáng đi, cách ăn nói, cử chỉ, cốt cách đều phải giống tiểu thư danh giá.
Mà cảm giác hàng giả hàng nhái khi gặp hàng thật sẽ thế nào? Nó y như lúc Hạ Kiều Nghi gặp Thẩm Yến Ngọc.
Gương mặt của Thẩm Yến Ngọc xinh đẹp thanh thuần, cử chỉ tao nhã đúng mực. Trên môi luôn nở nụ cười trân thành với mọi người. Ánh mắt sáng ngời cùng thái độ chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai. Đầu ngẩng cao, lưng thẳng tắp bước đi, đầy duyên dáng không hề gượng gạo như Hạ Kiều Nghi. Điều đó thể hiện ra nét người của cô ấy là một cô gái có phẩm hạnh cực kỳ tốt.
Lại thêm gia đình cô ấy là gia đình quyền thế, giàu có cho nên được hưởng rất nhiều những thứ tiên tiến tốt nhất. Thẩm Yến Ngọc chính là hút hết mắt nhìn của tất cả mọi người. Hạ Kiều Nghi sao có thể không ghen ghét đố kỵ với cô ấy được đây?
Thẩm Yến Ngọc lại còn đặc biệt đối tốt với cô, chỉ tiếc rằng cô bị sự ghen ghét đố kỵ cùng hận thù che mờ mắt, che mờ lý trí nên không hề nhận ra. Thực sự cô ấy là người tốt.
Lúc biết cô yêu thầm Trọng Quân Dương mà Trọng Quân Dương lại theo đuổi cô ấy, cô ấy còn chủ động tìm đến nói mình sẽ rời đi, vì cô ấy vốn không yêu anh. Nhưng lúc đó, cho rằng người kia đang cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình nên cô chẳng ngại chửi rủa đối phương vài câu trước khi đuổi người.
Trùng hợp khi ấy, Trọng Quân Dương xuất hiện, anh trách cô độc mồm độc miệng, tính tình thì lẳиɠ ɭơ độc ác khiến người ta chán ghét.
Từng lời từng chữ của anh khi ấy khiến Hạ Kiều Nghi càng tổn thương lại càng thêm căm ghét Thẩm Yến Ngọc. Đến nỗi tới tận bây giờ những lời anh nói mỗi khi nhớ lại cũng khiến trái tim cô tê tái. Vậy cho nên khi trước cô ghét Thẩm Yến Ngọc nhiều đến mức gϊếŧ người nhà cô ta quả thực cũng không khó hiểu. Còn muốn gϊếŧ cả cô ta ấy, chẳng qua là không có cơ hội thôi…
Thế nhưng đó chỉ là kiếp trước. Sai lầm vẫn là sai lầm, cô biện minh thế nào cũng không được. Sau khi ngộ ra, trong tâm trí cô Thẩm Yến Ngọc đã mang một màu khác. Không còn căm ghét nữa.
Đến giờ phút này, cô thực sự rất sợ… sợ phải đối mặt với sự cao quý của Thẩm Yến Ngọc… Trong quá khứ, sự cao quý của Thẩm Yến Ngọc quả thực khiến cô rất dễ mất kiểm soát mà làm ra chuyện không hay.
“Nghi, từ lúc gặp bạn trai của Ngữ Thu Mai xong em rất lạ.”
Ngồi trên xe trở về, Lục Đông Phong sắc mặt hầm hầm nói với cô.
“Ừ.”
Hạ Kiều Nghi tùy tiện đáp.
Ai nghĩ tới lại làm Lục Đông Phong tức giận. Anh nắm chặt tay cô, truyền tới cơn đau.
“Quả nhiên, em và thằng nhãi ranh đó có ý với nhau.”
“Cái gì thế?”
Hạ Kiều Nghi cau mày thu tay về.
“Em còn chối? Bây giờ em là người yêu của anh, lại còn dám tơ tưởng đến người con trai khác?”
“Em đâu có?”
Cô rất khó hiểu, không rõ trong đầu Lục Thiếu Tá này rốt cuộc chứa cái gì?
“Em đã thừa nhận rồi.”
“Này, anh đừng có gắp lửa bỏ tay người nhé! Em thừa nhận bao giờ mà anh nói hả?”
Cô quay sang trừng mắt với anh. Lục Đông Phong cũng hơi rén rén ánh mắt của cô, có điều anh không chịu thua mà tranh cãi với cô.
Cũng chỉ vì hũ giấm chua này nhịn từ nãy đến giờ rồi.
Còn không khách khí mở lại thiết bị thu âm trong xe cho cô. Thiết bị thiết kế để đảm bảo an toàn, mà lúc này cũng tiện phết. Đúng thật là… đến lúc cãi nhau với bạn gái mà anh vẫn còn có thể đưa ra được lập luận logic và chứng cứ như thế.
Hạ Kiều Nghi nghe xong cuối cùng nhịn không được lại tiếp tục trừng mắt một lần nữa. Anh sao lại là loại người đa nghi thích suy diễn như vậy chứ? Trước kia anh đâu có thế, hay là do cô không hiểu anh nên hoàn toàn không biết anh là loại người này?
Mở miệng muốn giải thích mà lại chuyển thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Ừ đấy thì sao? Chẳng lẽ cứ phải yêu mỗi mình anh à?”
“…”
Lục Đông Phong tự nhủ phải kiềm chế, thật kiềm chế.
Chiếc xe nhanh chóng tấp vào lề. Mắt thấy chữ hotel to tướng cùng “lâu đài tình ái” nguy nga ánh đèn phía sau thì không khỏi khϊếp sợ.
Trước khi xác nhận cô có phải lây từ người yêu của Ngữ Thu Mai hay không thì ngày hôm nay vẫn phải tránh.
Hôm nay nhất định không được.
Nhưng mà hiện thực phũ phàng.
“Anh làm gì đấy hả?”
“Làm gì? Em còn không biết à?”
Vừa nhận phòng, nhân viên khách sạn rời đi Lục Đông Phong đã ngay tức khắc hóa thú đè cô lên giường hôn lấy hôn để.
“Dừng lại ngay. Lục Đông Phong… ưm…”