Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi

Chương 3: Em phải trả giá

Hạ Kiều Nghi lừa được anh rồi thì nào còn tâm trạng yêu đương gì, chả chán anh gần chết. Lại thêm anh suốt ngày bám riết lấy cô, khiến cô tức tối khó chịu. Chửi anh, làm tổn thương anh không phải là chuyện lạ lùng đâu.

Thế nhưng mà lúc đó không ngờ tên này đã bắt đầu yêu cô đến chết đi sống lại rồi?

Không được, nếu cô đã sống lại thì không thể để lịch sử tiếp diễn, không thể để anh theo mình chịu khổ.

“Được rồi, tôi chỉ đang cá cược với bạn, lừa anh lên giường mà thôi.”

Hạ Kiều Nghi bất chợt trở nên lạnh lùng khiến cho Lục Đông Phong rất khó hiểu, anh xoay không kịp. Mới cách đây năm phút cô còn đang quấn lấy anh mà. Anh là người bị ép lên giường, sau đó khi anh tình nguyện thì cô lại trở mặt?

Đúng là đùa với anh thôi sao?

Không được. Sĩ diện của một thằng đàn ông, dù bị chơi đùa cũng không để bị thiệt nữa.

“Thì sao?”

Hạ Kiều Nghi không nghĩ là anh sẽ hỏi mình câu đó luôn ấy. Mà cô quên mất, anh dù kiếp trước hay kiếp sau thì vẫn chấp mê bất ngộ ngu ngốc yêu cô.

Cũng tại vì thủ đoạn của cô có thừa.

Đáng tiếc, chỉ có Trọng Quân Dương là không mắc bẫy. Anh ấy và Thẩm Yến Ngọc chính là một cặp, Hạ Kiều Nghi qua hai năm cầm tù cũng đã nghĩ thông suốt. Cô biết chính mình đời trước không khác gì một nữ phụ độc ác đi phá hoại cuộc sống của người ta.

Cô vốn có thể làm nữ chính của cuộc đời mình, chỉ tiếc là với tính cách ích kỷ, thâm độc cho nên đã chết rất thảm hại. Đây đều là dùng để miêu tả con người thật của Hạ Kiều Nghi cô, chứ không phải miêu tả nữ phụ trong bộ phim truyền hình nào hết.

Cô thật bất lực với chính mình mà, đến lúc nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn. Khi ấy cô đã gϊếŧ quá nhiều người, làm quá nhiều chuyện ác.

Lại nhớ đến hôm xét xử, cũng chỉ có mình người đàn ông này đau khổ quằn quại ở bên cô, chắn cho cô vô số thứ bẩn bắn lên người…

Anh đã làm chuyện đó hơn một thập kỷ, tiếc rằng đến lúc bị cầm tù cô mới nhận ra. Lúc ấy thì cũng đã quá muộn, chẳng còn xứng đáng với tình yêu của anh nữa.

Chưa kịp nghĩ thêm đã ngay tức khắc bị anh đẩy ngã trên giường. Cả cơ thể đàn ông nằm đè lên người cô. Anh hôn lấy đôi môi cô.

“Em đừng có nói linh tinh nữa.”

Nói rồi anh lập tức tập trung vào chuyên môn mυ'ŧ lấy đôi môi của cô, hôn một cách cuồng nhiệt. Hạ Kiều Nghi mặc dù bị nụ hôn của anh làm cho bấn loạn nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đẩy anh.

“Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Mẹ tôi còn đang đợi ở nhà.”

Mẹ… đúng rồi… cô còn có mẹ…

Nhất thời kích động muốn nhanh trở về gặp bà.

Đời trước Hạ Kiều Nghi chính là một người mắc bệnh cυồиɠ ɖâʍ biếи ŧɦái bệnh hoạn. Cô thiếu gì thì thiếu chứ nhất định không thể thiếu đàn ông. Sau đấy, hai năm cầm tù mọi thứ tồi tệ giống như đều bị thanh trừ khỏi con người của cô, chỉ xót lại chính là hậu quả cơ thể suy tàn cùng án tử hình mà nó gây ra.

“Chẳng phải em nói là em đã xin phép mẹ ngủ ở nhà bạn à? Đừng có lừa tôi.”

Lục Đông Phong giống như con sói đói, nụ hôn di chuyển xuống cánh cổ xinh đẹp ra sức mυ'ŧ máp để lại vô số dấu vết mờ ám.

Hic.

Tên này ngang ngạnh như vậy? Cô nhớ lúc bị cô lừa đến khách sạn anh ta nằng nặc đòi về cơ mà, giờ cô toại nguyện cho rồi còn muốn gì đây?

“Nãy là tôi lừa anh thôi, chứ mẹ tôi làm sao có thể để tôi đi qua đêm thế này… mau buông ra…”

Hạ Kiều Nghi cố gắng vùng vẫy, cô không có lòng tin với chính mình.

Chỉ sợ những suy nghĩ lệch lạc kia lại vì lần lăn giường này với anh mà quay lại, cô lại trở về con người dâʍ ɭσạи như hồi trước, cô sẽ chết mất? Nếu như vậy thì sống lại làm gì nữa…?

“Tôi không quan tâm, đêm nay em phải trả giá cho hành động của mình.”

Trả giá?

Hạ Kiều Nghi chợt nghi hoặc đây có phải Lục Đông Phong mà cô biết hay không? Đời trước anh dám nói với cô những lời như vậy sao?

“Ô hay nhỉ, lúc tôi lừa anh mãi thì anh ỏng ươn chê bai, giờ tôi không muốn lừa anh nữa thì anh quay ra muốn ngủ với tôi à?”

“Cứ cho là thế đi.”

Lục Đông Phong vòng tay ôm lấy cả cơ thể nhỏ nhắn của cô, cơ thể cường tráng chắn giữa hai chân cô. Bàn tay to thô ráp không ngừng xoa nắn bộ ngực đẫy đà còn có phần chưa phát triển hết.

“…”

“Lục Đông Phong… anh là đang phạm pháp đấy!”

Hạ Kiều Nghi cố gắng chống chế đến phút cuối, cô thực sự rất sợ bản thân lại một lần nữa xa đọa…

Có điều đúng là bây giờ cô chưa tròn mười tám tuổi, nếu anh xâm hại cô thì cô có thể kiện anh tội cưỡиɠ ɧϊếp trẻ vị thành niên.

Với lại cô thật không mong anh sẽ ngủ với mình vì đây là lần đầu của anh. Anh sẽ yêu cơ thể cô để rồi lại nhớ mãi không quên, xong sẽ giống như đời trước, cứ vậy tiếp tục lặp lại cuộc đời bi thảm, chìm trong bể khổ.

Tình yêu bền bỉ và sự si tình của anh ở kiếp trước thật khiến Hạ Kiều Nghi khϊếp sợ. Cô cảm thấy mình không xứng đáng có được tình yêu của anh…

“Chẳng phải qua mấy ngày nữa là em tròn mười tám à, tôi sẽ giam giữ em lại cho em khỏi chạy đi báo cảnh sát là được ngay. Mà nếu có báo, em nghĩ họ sẽ bắt tôi sao? Tôi vẫn còn là Thiếu Tá Lục đấy, một lời của tôi là có thể trấn áp mọi thứ.”

“Đồ vô liêm sỉ.”

Sao Hạ Kiều Nghi lại không biết anh có cái bộ mặt cáo già như này nhỉ?

“Ừ.”

Lục Đông Phong chẳng mấy để tâm, bàn tay trượt dần xuống nơi nhạy cảm của phái nữ. Cảm giác mới mẻ vô cùng khiến cho anh phấn khích không thôi. Ban đầu là chạm nhẹ cảm nhận, sau lại bắt đầu nghịch ngợm.

Điều đó khiến Hạ Kiều Nghi ngứa ngáy ngọ nguậy muốn tránh khỏi bàn tay của anh. Có điều người anh đè cả lên cô, cô ngọ nguậy thì lại động đến cậu em đang sắp hóa thú của anh.

Thật là…

Cô cũng thích lắm… nhưng cô không cho phép mình thích… một đời là đủ rồi…

Khi cô dừng lại một chút để suy nghĩ thì ngón tay của anh chợt nắm nhẹ lấy hạt ngọc kiêu kỳ khiến cho cô rùng mình bấn loạn. Đập vào cái tay của anh, đầy e thẹn.

Lục Đông Phong cười đắc ý, hôn lấy đôi môi cô. Ngón tay bắt đầu hoạt động giống như khi đánh đàn piano, đầy thuần thục khuấy đảo nơi xinh đẹp của Hạ Kiều Nghi.

Miệng nhỏ xinh xắn của Hạ Kiều Nghi vô thức phát ra những âm thanh rêи ɾỉ ngắt quãng. Thực ra kỹ năng ngón tay của anh so với đời trước những người từng ngủ với cô thì còn kém hơn một chút.

Cô cũng hiểu đây là lần đầu của anh. Nhưng mà sự thật thì đây cũng được xem như là lần đầu của cô, cơ thể còn nguyên tem mác cho nên nhạy cảm hơn nhiều so với lúc trước. Khi này, một chút cử động tay của anh cũng khiến đầu óc cô xoay mòng mòng mơ hồ.

“Cứ thế này có phải tốt không.”

Lục Đông Phong không thấy cô tiếp tục phản kháng mà ánh mắt khẽ nhắm hờ cảm thụ thì sung sướиɠ cảm thán.

Tốt bà nội anh đấy.

"..."