“Vừa mới…ưm…l..úc anh đang tắm rửa….ư…ưm…ưʍ.”
Tần Chinh liền hiểu rõ, anh buồn cười hỏi:
“Tại sao đạt cao trào rồi còn câu dẫn anh, hửm?”
Thể xác và tinh thần Tô Nguyễn đang đứng trên bờ vực tan vỡ, cô không thể giữ đầu óc tỉnh táo để trả lời câu hỏi, giờ đây cô hoàn toàn đắm chìm vào du͙© vọиɠ.
“A…..bởi vì…em thiếu….thao…anh Chinh…anh”
“Em thiếu cái gì thao?” Giọng nói của Tần Chinh vẫn lạnh lùng như cũ.
Huhu, nước mắt cô cũng chảy ra luôn rồi.
“Thiếu anh….ưm…. d…dươиɠ ѵậŧ….ưʍ..ư thao em.”
Lần này Tần Chinh không hỏi nữa mà liên tục trừu sáp mạnh mẽ. Thân thể Tô Nguyễn cũng bị anh dày vò, đôi gò bông đảo đầy đặn của cô bị anh bắt lấy, xoa nắn thành đủ hình dạng dâʍ ɭσạи. Tần Chinh hôn vào xương bướm sau lưng cô, mỗi tấc da tấc thịt của Tô Nguyễn như được Thượng đế điêu khắc một cách tỉ mỉ, tinh xảo tới mức anh không thể nào dời mắt, có thể khiến người đàn ông bất kỳ nào trên thế giới này say đắm trước vẻ đẹp của nó.
Tô Nguyên bị thao đến mức không khép nổi chân, không ngừng há miệng phát ra tiếng rên kiều diễm. Cô cảm thấy mình sẽ bị làm chết trên cái quầy này, làm đến mức hồn bay phách lạc. Vì sao yêu tinh đều muốn hút tinh khí đàn ông để duy trì sắc đẹp mà mình lại phải chịu cảnh bị đàn ông thao muốn chết thế này. Huhu thật sự quá thê thảm.
Hơn nữa….anh ấy bao giờ mới chịu dừng lại chứ!
“Ưm…a….a…a.”
Tô Nguyễn đạt tới cao trào, hoa huyệt co rút lại, chạy ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ nhưng bị cự long của Tần Chinh cản đường, toàn thân Tô Nguyễn căng ra. Cự long được bao bọc trong dâʍ ɖị©ɧ ấm áp, Tần Chinh thoải mái thở hắt ra.
Thời gian làʍ t̠ìиɦ dài như vậy, du͙© vọиɠ của Tần Chinh được thoả mãn. Anh nhìn Tô Nguyễn, người đang xụi lơ sắp ngã xuống mặt đất, anh dang tay ôm chặt cô vào vòng tay rộng lớn của mình, lần nữa đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào hoa huyệt.
Tần Chinh cảm nhận những nếp gấp của hoa huyệt hút lấy dươиɠ ѵậŧ anh, tinh quan mở ra, anh bắn toàn bộ lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm vào sâu bên trong hoa huyệt Tô Nguyễn. Tuy lúc sáng đã bắn một lần nhưng lượng tinh còn rất nhiều, phải mất một lúc lâu dươиɠ ѵậŧ của Tần Chinh mới từ từ mềm xuống, cuộc làʍ t̠ìиɦ này mới xem là kết thúc.
Lần này Tần Chinh thực sự rất thoả mãn, anh dán phía sau lưng Tô Nguyễn một lúc lâu, lại dùng lực bóp nhẹ cặp mông căng tròn của cô, sau đó đem dươиɠ ѵậŧ ở hoa huyệt Tô Nguyễn hoa huyệt rút ra.
Nếu lúc này Tô Nguyễn vẫn đang còn tỉnh táo, trong lòng cô lúc này có lẽ muốn trợn mắt há mồm, thầm nghĩ kim chủ thật sự rất…… vô tình. Tuy nhiên cô bị thao tới nỗi không khép được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng với da^ʍ thuỷ liên tục chảy xuống, cô thật sự không có lòng dạ để suy nghĩ tinh tinh nữa.
Có điều, cô vẫn cố gắng thực hiện nghĩa vụ của một chú chim hoàng yến, nén lại hơi thở hổn hển, cô hỏi:
“Bữa sáng…anh còn muốn ăn không?”
“Anh no rồi.” Giọng nói của Tần Chinh lại khôi phục về dáng vẻ lạnh nhạt như cũ, anh xoay người đi ra khỏi phòng bếp: “Anh đi đây.”