Trên đường đi, sắc mặt Thẩm Nhu đều trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ra, sợi tóc trên trán ướt đẫm dán trên mặt, hốc mắt đỏ bừng, nhìn xem đáng thương bất lực.
Những thứ này tất nhiên cũng là Thẩm Nhu giả vờ, hôm nay trạng nguyên về thôn, sẽ có thật nhiều người đến Thôi gia bái phỏng.
Nàng là y tu, y thuật không cần phải nói, với thân thể người và kinh mạch càng rõ ràng, khống chế thân thể của mình như thế nào đối nàng là dễ như trở bàn tay.
Trên đường nàng gặp phải những thôn dân khác, bọn họ sẽ nhìn thấy thảm trạng của nàng.
Nàng chính là muốn làm lớn chuyện lên để mọi người đều biết.
Triều Đại Lương mặc dù có thể cưới bình thê, nhưng chính thê không muốn, toàn gia hợp lại bức bách chính thê, còn đánh chính thê để cho người ta đồng ý bình thê vào cửa, cái này rất quá đáng.
Huống chi Thôi Lạc Thư mới thi đỗ trạng nguyên đã không kịp chờ đợi cưới bình thê, trong lòng thôn dân cũng sẽ cho rằng hắn là quá mức vội vàng muốn trèo cành cao.
Đặc biệt là nữ tử, không có cô gái nào hi vọng phu quân của mình cưới thêm vợ.
Các phụ nhân thôn Thủy Vân nếu mà buôn chuyện kia, thật sự là thiên hạ vô địch, sự tình thậm chí sẽ rất nhanh truyền đi những thôn bên cạnh.
Bộ dáng Thẩm Nhu nhìn thì như chật vật, nhưng đi lại cực nhanh, đến mức Thôi Lạc Thư đuổi theo ra cửa phát hiện nàng đã đi rất xa, căn bản đuổi không kịp.
Diêu Trang Thanh cũng đi ra đuổi theo người, nàng có chút béo, tốc độ tự nhiên càng chậm hơn một chút.
Đoạn đường này quả thật là Thẩm Nhu gặp phải rất nhiều thôn dân, đều là hán tử ăn sáng xong đi xuống ruộng bận rộn việc nhà nông, còn có phụ nhân cùng các cô nương đi bờ sông giặt quần áo, ngoài ra còn có các thôn dân đang chuẩn bị đi Thôi gia bái phỏng.
Thẩm Nhu dung mạo xinh đẹp, lại gả cho trạng nguyên. Có thể nói toàn bộ Thủy Vân thôn, không có ai không biết nàng.
Lúc này, người đi ngang qua đều chú ý tới Thẩm Nhu, thấy nàng như vậy, đều là vạn phần kinh ngạc, cũng nhịn không được mở miệng hỏi.
"Đây không phải A Nhu sao? Nàng có vẻ có chuyện gì đó."
"Sắc mặt tái nhợt như thế, đương nhiên không thích hợp, nhìn ánh mắt của nàng còn đo đỏ, giống như là đã khóc."
"A Nhu, ngươi làm sao vậy?" Có phụ nhân nhịn không được giữ chặt Thẩm Nhu, quan tâm hỏi.
Chờ cho giữ Thẩm Nhu lại, khoảng cách gần như vậy mới thấy rõ ràng, nào chỉ là sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán tất cả đều là đổ mồ hôi, nhìn như lung lay sắp đổ.
Khuôn mặt Thẩm Nhu trắng bệch nàng lắc đầu, nàng xem ra thực sự suy yếu, căn bản nói không ra lời.
Có phụ nhân hướng phía nơi xa hô, "Vợ Thẩm lão đại, nhanh mau nhìn xem A Nhu nhà các ngươi bị sao vậy? Đứa nhỏ này sao nhìn như bị đau vậy."
Có phụ nhân chừng ba mươi tuổi đang giặt quần áo ở bờ sông, nghe thấy lời này vội để đồ trong tay xuống liền chạy tới.
"A Nhu, ngươi đây là thế nào, sao mặt trắng bệch vậy?"
Người này chính là Đại bá mẫu Tào thị.
Tào thị năm nay ba mươi bảy tuổi, thân hình có hơi gầy yếu, trên mặt rất nhiều tàn nhang .
"Đại bá mẫu..." Thẩm Nhu suy yếu hô lên một câu, rồi khóc như mưa, thở không ra hơi.
Thấy nàng khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Tào thị gấp đến độ dậm chân, "Ngươi đứa nhỏ này, làm ta lo quá, đến cùng chuyện gì xảy ra, ngày hôm nay không phải trạng nguyên về nhà sao? Chẳng lẽ là nhà bọn họ có người khinh bạc ngươi rồi?"
"Hẳn là sẽ không đi, bình thường Trang Thanh rất thích A Nhu, đi ra ngoài đều khen A Nhu tốt, có thể cưới được A Nhu là phúc khí của Thôi gia nhà họ."
Quan hệ của Diêu Trang Thanh với người trong thôn vô cùng tốt, ngay cả sau khi Thôi Lạc Thư thi đỗ trạng nguyên, bà ta đi ra ngoài cũng chỉ khen Thẩm Nhu, căn bản cũng chưa từng nói xấu về Thẩm Nhu.
Cho nên hiện tại Tào thị nói người nhà họ Thôi khi dễ Thẩm Nhu, mọi người cũng không tin.
"Đúng đấy, trong thôn này ai không ao ước ghen tỵ A Nhu, nói nàng gả cho nhà chồng tốt, khẳng định là nguyên nhân khác."
"Phu quân tối hôm qua trở về." Thẩm Nhu còn đang khóc, đứt quãng nói, "Nhưng hắn còn mang về một vị Huyện chủ, lại, còn nói muốn cưới Huyện chủ làm bình thê, ta tâm hoảng ý loạn, thực sự không biết làm sao bây giờ, chỉ nói phải suy nghĩ một chút, Văn Lan lại phát cáu bắt nhất định phải tiếp nhận vòng ngọc Huyện chủ cho, vô công không nhận lộc, ta tất nhiên không đồng ý tiếp nhận, Văn Lan gấp, liền ra tay."
Đám người nghe xong, triệt để kinh ngạc đến ngây người.