Ánh mắt Thẩm Nhu đảo qua từng khuôn mặt của người nhà họ Thôi, cuối cùng rơi vào trên khuôn mặt tuấn lãng của Thôi Lạc Thư.
Nàng từ từ thẳng lưng, hốc mắt ửng đỏ, nhìn Thôi Lạc Thư mà chậm rãi rơi lệ.
"Đã là vương công quý tộc đều có thể gả, lại là Huyện chủ tiên đế thân phong, còn là cháu gái của đương triều Các lão, Thiên Kim vọng tộc như vậy, nghĩ đến phẩm hạnh đều là vô song, vì sao Mục Huyện chủ lại không biết lễ nghĩa liêm sỉ đến cướp phu quân của một thôn nữ nhỏ bé như ta, hay là của người khác thì trông mới ngon? Đây chính là thiên kim cao môn đại hộ sao? Cũng coi như tăng kiến thức cho ta, coi như trong thôn nhỏ như chỗ chúng ta, các tiểu cô nương đều biết gặp phải nam tử đã thành thân phải giữ một khoảng cách."
Dù ngôn ngữ là nhục nhã Mục Tú Kiều, nhưng Thẩm Nhu từ đầu đến cuối chỉ nhìn Thôi Lạc Thư, lời nói này cùng nét mặt của nàng đều thuyết minh nàng đối với Thôi Lạc Thư yêu thương cực sâu, nhất thời không có cách nào tiếp nhận chuyện hắn mang về cô nương xinh đẹp, cho nên mới giận lây sang cô nương người ta.
Lời này vừa nói, Thôi Lạc Thư ngược lại càng thêm tự trách cùng đau lòng Thẩm Nhu.
Nhưng hắn vẫn có chút trách cứ A Nhu.
Thân phận của Mục Tú Kiều là mấu chốt để hắn về sau có thể ở kinh thành nhanh chóng thăng quan tiến chức.
Từ xưa đến nay, trạng nguyên lang vô số kể, nhưng chân chính có thể quan cư nhất phẩm lại có mấy người?
Trong lòng của hắn đích thật là ái mộ A Nhu, muốn cưới Mục Tú Kiều chẳng qua là bởi vì thân phận của nàng.
Nam nhi chí tại bốn phương, hắn cũng hi vọng có thể dưới một người, trên vạn người.
"A Nhu, sao nàng có thể nói như thế? Còn không mau mau xin lỗi Kiều Kiều."
Thôi Lạc Thư chỉ có thể mở miệng để A Nhu xin lỗi. Hắn hiểu rõ tính tình của A Nhu, hiện tại chỉ là không thể nào tiếp thu được việc hắn mang Mục Tú Kiều về, nhưng chỉ cần hắn lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, A Nhu sẽ tiếp nhận.
Mục Tú Kiều lại bị những lời này của A Nhu chọc tức, nàng có thể tiếp nhận bà mẫu nói những lời kia, cũng là bởi vì trước khi tiến đến thuyết phục Thẩm Nhu, bà mẫu đã lôi kéo nàng tâm sự một phen, nói cho nàng, "Mục cô nương, một lát nữa, lúc khuyên tức phụ ta , khả năng là ta nói sẽ có chút không dễ nghe. Nhưng phải biết là ta cũng hi vọng ngươi có thể vào cửa, đánh một gậy cho một viên táo, đạo lý này Mục cô nương hẳn là hiểu. Mà lại nói thật, ta càng thích cô nương làm tức phụ của thôi gia chúng ta, A Nhu tính tình đến cùng quá mềm yếu, không thích hợp làm trạng nguyên phu nhân, về sau nàng đi theo đến kinh thành, tính tình này, làm sao mà dẫn đi ra ngoài xã giao với những quan phu nhân và các tiểu thư quý tộc?"
Bà mẫu đây là vì để cho nàng vào cửa, vì tốt cho nàng mới có ngôn ngữ mạo phạm nàng, nhưng Thẩm Nhu một cô nương nông thôn như vậy, bằng vào cái gì mà dám nhục nhã nàng như vậy?
Đáy lòng Mục Tú Kiều đã hận Thẩm Nhu, nàng tự nhủ mình, không cần phải gấp gáp nóng nảy, còn nhiều thời gian, chỉ cần Thẩm Nhu đồng ý mình vào cửa, về sau có rất nhiều cơ hội tra tấn nàng.
"Ta, ta sẽ không xin lỗi, ta có chút đói bụng, ta, ta hiện tại đi qua sảnh chính ăn sáng."
Hốc mắt Thẩm Nhu đỏ bừng, ngôn ngữ tránh né, đứng dậy đi về phía sảnh chính. Tư thái đi đường cũng có chút vội vàng, nhìn ra được nàng rất đau lòng khổ sở.
Người nhà họ Thôi đều cho là nàng là không thể nào tiếp thu được chuyện phu quân muốn cưới bình thê, lúc này mới muốn trốn tránh.
Thôi mẫu khẽ nhíu mày, dù phản ứng của tức phụ nằm trong dự kiến của bà ta.
Nhưng việc này vẫn là phải giải quyết nhanh lên, dù sao Huyện chủ đều đi theo con trai trở về thôn Thủy Vân, lại còn không danh không phận, kéo dài lâu chỉ sợ trong thôn có người bàn ra tán vào.
Người tức phụ này, trừ vận thế có tác dụng, cũng thực sự có mắt không tròng, không biết tốt xấu, bằng không thì dựa vào thân phận nàng là thôn cô, sao có thể xứng với Lạc Thư.
Tâm tư của Diêu Trang Thanh cẩn thận tinh tế, sẽ không nói chuyện lung tung. Nhưng Thôi Văn Lan, nàng ta mới mười một, cô nương choai choai, tất nhiên là có cái gì thì nói cái đó, bản thân nàng đã không thích Thẩm Nhu, bởi vì lúc mẫu thân đi Thẩm gia cầu hôn, cơ hồ móc sạch toàn bộ vốn liếng, làm cho nàng ta phải ăn uống kham khổ.
Mà dung mạo Thẩm Nhu xinh đẹp, là cô nương đẹp nhất của thôn Thuỷ Vân, hơn phân nửa hậu sinh của thôn đều thích Thẩm Nhu. Ngay cả nam tử mà nàng ta hâm mộ, đều từng đi Thẩm gia cầu hôn, cho nên Thôi Văn Lan một mực không thích Thẩm Nhu, cộng thêm huynh trưởng giờ đã thành trạng nguyên tam nguyên, nàng càng thêm cảm thấy Thẩm Nhu không xứng với Thôi gia bọn họ.
Diêu Trang Thanh nói không nên lời, Thôi Văn Lan lại nói không hề kiêng nể gì, "Tẩu tẩu thật sự là không biết tốt xấu, lúc này còn có tâm tình đi ăn sáng. Thật không biết lúc trước ca ca vì sao nhất định phải cưới nàng, theo ta ấy à, Mục tỷ tỷ so với nàng tốt hơn nghìn lần vạn lần, nàng là cái thá gì, ngay cả một sợi tóc của Huyện chủ cũng không sánh nổi."
"Được rồi, đừng nói nữa." Thôi Lạc Thư nhíu mày, "A Nhu khẳng định là bị dọa mới khác thường như vậy, cũng còn bị đói, trước đi qua ăn sáng đi…”
Thẩm Nhu sớm đã đi tới sảnh chính ở kế bên.